Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 214


Nhìn thấy Lục Nhưỡng hút thuốc xong trở về, Tô Vi vội vàng xua tay giải thích.
Lục Nhưỡng rũ mắt liếc nhìn cô một cái, “Liền với chỉ số thông minh này của em, có thể làm gì.”
Tô Vi:…… Anh có thể vũ nhục nhân cách của tôi, cũng có thể vũ nhục chỉ số thông minh của tôi.
Tính, việc này cứ cười liền đi qua.
“Cười cái gì?”
Lục Nhưỡng dùng ngón tay dính mùi thuốc nhẹ kéo kéo mặt cô.
Cười nhạo anh.
“Anh, anh có lạnh không?”
Ở bên ngoài xe đã lâu, độ ấm trên da thịt Lục Nhưỡng cấp tốc giảm xuống.
Tô Vi vội vàng từ trong túi đào một cái gối sưởi dán đến phía sau lưng Lục Nhưỡng.
Chờ một chút, hành vi con lừa này của cô rốt cuộc là vì sao?
Nếu Lục Nhưỡng không mệt nhọc, không phải sẽ lăn lộn cô sao?
Tô Vi nhìn chằm chằm gối sưởi trước mặt, thần sắc phức tạp.
“Còn chưa có xong sao?”
“Xong rồi.”
Tô Vi thế Lục Nhưỡng sửa sang lại áo khoác, bên kia, Doãn Tĩnh và Hoa Tễ đã trở lại, đổi cho Tô Vi và Lục Nhưỡng đi vệ sinh.
Trên đường đi, Tô Vi dẫm lên bùn ướt, một chân thấp, một chân cao.
Còn có mấy lần cô thiếu chút nữa bị trượt chân.
Ngay sau đó, Tô Vi liền cảm giác chính mình được người ôm lên.
Tô Vi theo bản năng ôm cổ Lục Nhưỡng, mở to một đôi mắt sương mù mênh m.ô.n.g nhìn hắn, biểu tình có hơi chút kinh ngạc.
Đại ma vương vì sao lại tri kỷ như vậy!
Đây chẳng lẽ chính là tri kỷ cuối cùng trong truyền thuyết?
Cô ngay cả một bữa tối cuối cùng đều không có tư cách ăn sao?
“Nghĩ cái gì vậy?”
Khuôn mặt nhỏ của Tô Vi thật là không giấu được chuyện.
“Bữa tối……”
“Em muốn ăn cái gì?” Lục Nhưỡng thuận thế nói tiếp.
“Em muốn ăn Mãn Hán toàn tịch.”
Lục Nhưỡng:……
“Nếu có gan rồng, tim phượng, em cũng không ngại.”
Lục Nhưỡng:……
Hai người xuyên qua đám cỏ dại dầy đặc.
Thời tiết đã lạnh, cỏ dại biểu hiện ra dấu hiệu khô vàng suy bại, nhưng vẫn dầy.
Tuy rằng Tô Vi được Lục Nhưỡng ôm vào trong ngực, nhưng cỏ dại vẫn đảo qua cổ và gò má cô, cô không nhịn được co rúm lại một chút, “A, lạnh quá.”
Ánh mắt Lục Nhưỡng khựng lại, rũ mắt xem cô.
Cô gái nhỏ co rúm lại ở trong lòng n.g.ự.c hắn, tóc đen có hơi chút rời rạc, lộ ra đường cong chiếc cổ mảnh khảnh.
Lục Nhưỡng đặt người trên mặt đất.
Sau đó duỗi tay, thế cô đội chiếc mũ lên.
“Búi tóc của em……” Sẽ bị đè dẹp lép.
Tô Vi còn chưa nói xong, hai ngón tay Lục Nhưỡng liền kéo.
Dây thừng hai bên trực tiếp liền bao mặt Tô Vi vào trong, chỉ còn có một cái chóp mũi trắng nhỏ xinh lộ ra.
Tô Vi:……
“Em giải quyết ở chỗ này đi.”
Lục Nhưỡng nói xong, tiếp tục đi lên phía trước.
Tô Vi luống cuống tay chân cởi quần.
Nam nhân dừng lại ở cách một khoảng.
Hiện tại, Tô Vi không chỉ có có thể nhìn thấy động tác Lục Nhưỡng cởi quần, tựa hồ còn có thể nghe được âm thanh hắn nới lỏng dây lưng.
Ưm.
Phi lễ chớ coi, phi lễ chớ nghe.
Tô Vi lập tức ngồi xổm xuống.
-
Giải quyết xong vấn đề sinh lý.
Hai người rửa tay ở hồ nước phụ cấn, Tô Vi nhìn thấy một con cá bị mắc kẹt.
Cô từ bên cạnh nhặt một nhánh cây, đào ra một con đường, nước trong hồ theo con đường nhỏ chảy qua, con cá nhỏ theo dòng nước bơi trở về.
Lục Nhưỡng đứng ở bên người Tô Vi, thấy cô nhìn chằm chằm con cá.
“Bắt lại làm cá nướng nhé?”
Đại ma vương, sao anh lại tàn nhẫn như vậy!
Tô Vi nói: “Em không ăn cay.”
-
Lục Nhưỡng vén tay áo lên, tùy tay lấy nhánh cây trong tay Tô Vi, cắm xuống trong hồ nước.
Một phát trúng hai con cá.
Tô Vi không nhịn được vỗ tay.
Hồ nước tuy rằng không lớn, nhưng còn rất sâu.
Lục Nhưỡng tùy ý cắm mấy lần, liền cắm được năm con cá.
Tô Vi một trận hoan hô nhảy nhót, đi theo Lục Nhưỡng trở lại phụ cận xe quân dụng, làm bùn nước b.ắ.n lên tung tóe.
Trách không được lúc đi ôm cô, hóa ra là ghét bỏ cô làm b.ắ.n nước bùn lên.
Bởi vì trong tay cầm cá, cho nên Lục Nhưỡng vô pháp ngăn cản Tô Vi b.ắ.n nước bùn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận