Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 114


Không có trứng trùng.
Tô Vi cảm giác được một chút đau đớn rất nhỏ.
“Vi Vi có phải có việc gạt anh hay không?” Âm thanh nam nhân khàn khàn, bởi vì Tô Vi bị ấn ở trước n.g.ự.c hắn, cho nên không nhìn thấy biểu tình của hắn, chỉ có thể cảm nhận được một chút chấn động ở ngực.
“Không sao, anh sẽ một tầng một tầng, lột sạch Vi Vi.”
Hôm sau, Doãn Tĩnh nhìn thấy Lục Nhưỡng đẩy cửa căn hộ ra, bên trong có quản lý viên kia.
Quản lý viên vẫn còn hô hấp, chỉ là bởi vì mất m.á.u nhiều quá cho nên không có cách nào nhúc nhích.
Hắn ghé vào nơi đó, thần sắc sợ hãi tới cực hạn.
Nhìn thấy Lục Nhưỡng, giống như nhìn thấy quỷ.
Là trong lòng ông có quỷ ~
“Không thay đổi.” Lục Nhưỡng xem xét miệng vết thương của quản lý viên một chút, trứng trùng bị hắn ném vào nơi đó đều đã chết.
Xem ra tên quản lý viên này không phù hợp tiêu chuẩn vật chứa trứng trùng.
“Thời điểm tôi không ở đây đã xảy ra nhiều chuyện như vậy sao?” Chỉ trong thời gian Doãn Tĩnh ôm mô hình người đi cầu thang bộ, trên lầu lại có thể đã c.h.ế.t nhiều người như vậy.
Cô đi đến bên người Quan Muội, duỗi tay vuốt mi mắt cho cô ấy, sau đó cởi áo khoác trên người xuống bọc Quan Muội lại, “Tìm một chỗ an táng cho cô ấy đi.”
Về phần đôi vợ chồng kia, cứ để nhân viên vệ sinh thu thập đi.
Nghe nói bình thường đều đốt chung với rác rưởi.
Xác thật, rác rưởi nên ở cùng rác rưởi.
Về phần quản lý viên này, xem hơi thở của hắn, phỏng chừng cũng không sống được bao lâu nữa.
“Tôi nghe nói quản lý viên này ỷ vào có người cậu làm hậu trường, đạp hư không ít người.”
Quản lý viên định nói chuyện, lại phát hiện chính mình không nói ra được.
Nhưng nhìn khẩu hình của hắn, đại khái hẳn là mắng chửi người.
“Sống không được, đi thôi.”
-
Doãn Tĩnh lái xe mang theo Lục Nhưỡng và Tô Vi đi ra khu đất trống ngoài căn cứ.
Nơi này non xanh nước biếc, cỏ dại um tùm, thoạt nhìn phong thuỷ thực không tồi.
Doãn Tĩnh đặt Quan Muội trên vai xuống, sau đó bắt đầu đào hố.
Thời tiết mát mẻ, Tô Vi cũng cầm một cái xẻng hỗ trợ.
Chỉ có Lục Nhưỡng dựa vào bên cạnh xe, một tay kẹp một cây thuốc, gió thổi chiếc áo sơmi màu trắng của hắn bay lên, phác họa ra vòng eo mảnh khảnh.
Lười biếng!
“Cô nhất định phải mặc nhiều như vậy sao? Hôm nay không có lạnh như vậy đi?” Doãn Tĩnh nhìn Tô Vi bọc đến như quả cầu, không nhịn được mở miệng, “Cô cũng đừng để bị cảm nắng.”
“Tôi sợ có người sẽ lột tôi ra từng tầng từng tầng một, như vậy có thể lột chậm hơn một chút.”
Doãn Tĩnh:……
Đào hố xong.
Doãn Tĩnh đặt Quan Muội vào, sau đó thật cẩn thận chôn lại.
“Hy vọng kiếp sau, cô sẽ được như ước nguyện.”
Sau khi xử lý xong t.h.i t.h.ể của Quan Muội, Doãn Tĩnh đang chuẩn bị mang theo Lục Nhưỡng và Tô Vi rời đi, phía trước cách đó không xa vội vã chạy tới một đám người, “Là Tô Vi dẫn đường cấp bậc S- sao?”
Tới tổng cộng có ba người, trong tay cầm tư liệu, đang so sánh đối chiếu.
“Có chuyện gì?” Doãn Tĩnh theo bản năng che ở trước mặt Tô Vi.
“Dựa theo quy củ căn cứ chúng ta, dẫn đường một tuần yêu cầu đi làm sáu ngày, một ngày mười giờ, sẽ đúng hạn phát vật tư. Tuy rằng công tác có hơi chút vất vả, nhưng phúc lợi đãi ngộ rất tốt.”
Doãn Tĩnh không quá hiểu tình huống của căn cứ thứ năm, cô quay đầu dò hỏi Tô Vi, “Cô có muốn đi không?”
Tô Vi trộm nhìn Lục Nhưỡng một cái, lớn tiếng trả lời, “Đi!”
Cô muốn tự lực cánh sinh, cô muốn nỗ lực công tác, cô muốn đạp Lục Nhưỡng dưới lòng bàn chân!
----
Nhân loại không nên làm việc.
Làm việc không nên được phát minh ra tới.
Nhân loại vì sao phải làm việc? Làm việc chính là phản nhân loại.
Thế giới này hủy diệt đi.
A không đúng, đã là mạt thế.
Sao nhân loại trong mạt thế còn muốn làm việc? Không khoa học!
Tô Vi nhìn nữ lính gác trước mặt, biểu tình không nhịn được bắt đầu hoảng hốt lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận