Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 246


Bởi vậy, khi Tô Vi nhìn thấy miệng vết thương này, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc.
Lục Nhưỡng trước đó ở trang viên kiểm tra đầu óc, nhưng không có kiểm tra thân thể.
Rốt cuộc trang viên chính là viện não khoa.
Cô cũng vội vàng sinh tồn, không có chú ý đến trạng thái của Lục Nhưỡng.
Một khắc kia, Tô Vi cảm thấy chính mình giống như là một người ba thất trách.
“Anh bị thương, sao không nói gì?”
Mỗi ngày còn đều tắm rửa, miệng vết thương dính nước sao khỏi nhanh được!
Thân là lính gác, tố chất thân thể của Lục Nhưỡng đương nhiên tốt hơn so với người bình thường. Miệng vết thương đáng sợ như vậy, mới mấy ngày đã đóng vảy.
“Không đau.” Nam nhân nhàn nhạt trả lại hai chữ.
“Được rồi, biết con là da đồng xương thép, tới đây, ba xem cho con.” Tô Vi nắm tay Lục Nhưỡng, đưa hắn tới trên sô pha.
Trong phòng cho khách có hộp y tế, nhưng diện tích miệng vết thương lớn như vậy, Tô Vi cũng không biết xử lý, bởi vậy, cô cầm điện thoại gọi quản gia.
Quản gia nói ba phút sau sẽ phái bác sĩ lại đây.
Tô Vi buông điện thoại, bắt đầu quan sát vết thương phía sau lưng Lục Nhưỡng.
Miệng vết thương rất lớn, như là bị vật nặng đè vào, quanh thân xanh tím một mảnh, có địa phương thậm chí đã ứ đen.
“Như thế này sao lại không đau được……”
Tô Vi lẩm bẩm một câu, ngón tay cọ qua miệng vết thương của hắn, rõ ràng nhìn thấy cơ bắp của nam nhân căng thẳng.
Nói dối, rõ ràng rất đau.
Tô Vi thò lại gần, thổi thổi phía sau lưng cho Lục Nhưỡng.
“Được rồi, đau bay đi.”
Dựa theo lý giải của Tô Vi đối với đại ma vương đang thiểu năng trí tuệ, hắn hẳn vẫn rất thích kiểu này.
Ngoài ý muốn chính là, nam nhân lại chỉ mở to đôi mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chằm cô.
Nhìn cái gì mà nhìn, trên mặt cô có hoa nha.
Đột nhiên, Lục Nhưỡng áp môi cười cười, tâm thần Tô Vi lập tức đại chấn, một phen bóp chặt mặt Lục Nhưỡng, dùng sức xoa bóp mặt hắn đến biến hình, cho đến khi rốt cuộc không nhìn thấy nụ cười kia nữa.
“Đừng cười, thời điểm con cười trông tựa như anh ta.”
Lục Nhưỡng:……
“Cộc cộc”, tiếng đập cửa vang lên, đánh gãy hai người.
“Tiến vào đi.” Tô Vi đứng dậy mở miệng.
Cửa phòng cho khách bị người mở ra, một vị bác sĩ trẻ đi vào.
Mặc áo blouse trắng, diện mạo tuấn lãng.
“Xin chào cô, tôi họ Bạch.”
“Tô nữ sĩ, xin hỏi cô nơi nào không thoải mái?”
“Không phải tôi, là anh của tôi.” Tô Vi nhìn chằm chằm bác sĩ Bạch trước mặt, nhìn không chớp mắt.
Tuy rằng đây là một hành vi cực kỳ không lễ phép, nhưng bác sĩ Bạch hào phóng cũng không tức giận, vẫn cười đến thập phần hòa ái.
Kỹ thuật của bác sĩ Bạch thực giỏi, cẩn thận xem xét miệng vết thương của Lục Nhưỡng, sau đó nói hẳn là bị vật từ phía trên nện xuống khiến cho bị thương, lại kiểm tra xương cốt của Lục Nhưỡng một chút, sau khi phát hiện tuy rằng nhìn khủng bố, nhưng chỉ là một ít vết thương ngoài da, liền cầm hòm thuốc rời đi.
Tô Vi vội vàng đứng lên đưa hắn.
Bác sĩ Bạch cười nói: “Không cần đưa, Tô nữ sĩ.”
“Gọi tôi là Vi Vi được rồi.” Tô Vi ngửa đầu nhìn bác sĩ Bạch.
“Được, Vi Vi, ngày mai tôi tới đổi dược cho anh của cô, để ý đừng làm anh ấy dính nước. Đúng rồi, nghe nói cô là dẫn đường? Anh cô là lính gác, cô có thể thế anh ấy làm khai thông một chút, sẽ giúp anh ấy càng nhanh lành hơn.”
Tô Vi nhìn về phía sau bác sĩ Bạch, chỉ là một người bình thường, đáng tiếc.
Tô Vi nhìn theo bác sĩ Bạch rời đi, cô đứng tại chỗ, nỗ lực nhón chân, thẳng đến khi không nhìn thấy bóng người, vẫn còn duỗi cổ xem.
“Đẹp sao?”
Một đạo âm thanh xuất hiện ở bên tai Tô Vi.
Tô Vi theo bản năng trả lời, “Đẹp.”
Ngay sau đó, cô chợt hoàn hồn, nhìn thấy Lục Nhưỡng khoanh tay trước n.g.ự.c dựa vào trên khung cửa, đầu óc ong ong vang.
“Anh…… anh?”
“Ừ, làm sao vậy?”
Thế này rốt cuộc là đã bình thường, hay là chưa bình thường?
Nếu bình thường, vậy rốt cuộc bình thường lại từ khi nào?
“Anh, anh hẳn nên gọi em là gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận