Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 439


Giờ ngủ trưa đã đến.
Tô Vi nghe được âm thanh Hồng Nhi đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong tẩm điện, huân hương dâng lên khói trắng lượn lờ, mùi có hơi chút nồng đậm.
Tô Vi mơ mơ màng màng đứng dậy, dùng một ly trà dập tắt huân hương, sau đó đẩy ra một khe hở cửa sổ, cảm thấy tinh thần nhẹ nhàng hơn không ít.
Nhìn trời bên ngoài xám xịt, đại khái là muốn mưa.
Hồng Nhi không ở trong tẩm điện, Tô Vi đợi trong chốc lát, cũng không có thấy cô trở về.
Hồng Nhi là đại nha hoàn bên người Tô Vi, luôn luôn đều là tùy kêu tùy đến, bởi vì có chuyện gì cơ bản đều không cần cô đi làm, cô chỉ cần phân phó một tiếng sẽ có tiểu thái giám và tiểu cung nhân lại đây hỗ trợ.
Đột nhiên, Tô Vi từ khe hở cửa sổ thấy được Hồng Nhi đứng ở dưới hành lang, cô đang bắt lấy một con bồ câu màu trắng.
Tính cảnh giác của Hồng Nhi cực mạnh, cô bắt lấy bồ câu trong tay, đột nhiên nhìn về phương hướng Tô Vi.
Tô Vi muốn tránh, đã không còn kịp.
-
"Không nghĩ tới cô lại có thể chính mình dập tắt huân hương, ta vốn dĩ cũng không nghĩ động thủ sớm như vậy……"
Tô Vi mơ mơ màng màng gian nghe được âm thanh Hồng Nhi.
Cô chỉ nhớ rõ chính mình bị Hồng Nhi tùy tay dùng một viên đá đánh hôn mê.
"Không ngại, ta vốn dĩ phải bắt vị Thái Tử Phi này." Đây là một đạo giọng nam xa lạ.
Hóa ra cô đã sớm bị theo dõi.
Bởi vậy, dù cho hôm nay cô không có dập tắt huân hương, không có nhìn thấy Hồng Nhi bắt bồ câu, một ngày kia cũng sẽ bị trói lại đây.
Cô đại khái là đang ở trên xe ngựa, xe ngựa xóc nảy đi ra bên ngoài, Tô Vi giật giật tay chân, đều đã bị trói lại, trong miệng bị nhét mảnh vải.
-
Cô bị người ôm xuống dưới từ trên xe ngựa, sau đó lại đi một đoạn đường rất dài.
Trong phòng có mùi hương kỳ quái, đại khái là do thời gian rất lâu không có người ở.
Bao tải trên người Tô Vi bị người tháo ra, trước mắt đột nhiên xuất hiện ánh sáng, cô theo bản năng nhắm mắt, sau đó lại mở ra.
Trước mặt cô là một nam nhân mặc áo đen, khuôn mặt tuấn lãng,
Đôi mắt sắc bén, hắn cúi người nhìn cô, ở sau khi nhìn thấy dung mạo cô, nụ cười lộ ra trên mặt, "Vi Vi, nàng một chút cũng chưa thay đổi."
Không quen biết.
Mảnh vải ngoài miệng Tô Vi còn chưa có được lấy ra.
Nam nhân duỗi tay thế cô gỡ xuống, hỏi cô, "Như thế nào, nàng không nhớ rõ ta sao? Nàng khi còn nhỏ còn đã từng được ta ôm."
Chẳng lẽ……
"Ba?"
Ba cô không phải đã c.h.ế.t sao?
Nam nhân:……
Kỳ thật nam nhân cũng không già, thoạt nhìn độ tuổi tương đương Lục Nhưỡng.
"Ta là Thái Tử Đại Hưng, nàng chính là vị hôn phu đính hôn từ trong bụng mẹ của ta."
-
Tô Vi cũng không có bị tra tấn và nhục mạ, cô chỉ là bị giam cầm lại.
Thái Tử Đại Hưng quốc tên là Thạch Nghiêu Thiên, mỗi ngày đều bôn ba bận rộn ở bên ngoài, còn phải về xem vị hôn thê của chính mình thế nào.
"Vi Vi, nàng là bị tên Thái Tử Đại Chu kia che mắt."
Có bị che giấu hay không chính ta không biết sao?
Đương nhiên, Tô Vi cũng sẽ không cố ý phản bác hắn, rốt cuộc hiện tại cô đang ở chỗ của hắn, vẫn nên ít nói thì tốt hơn.
Mệnh chó quan trọng hơn.
"Nàng không chịu ăn cơm, là đang cùng ta kháng nghị sao?"
Không nín được, ngươi nói đến cái này ta thật là có quá nhiều điều muốn nói!
"Không phải, là do quá khó ăn. Thịt là thịt ngày hôm qua, rau xanh xào nhũn, cơm thì thiu."
Thạch Nghiêu Thiên:……
Thạch Nghiêu Thiên xác thật không nghĩ tới là nguyên nhân này.
Hắn hoạt động ngầm nhiều năm, chịu khổ đã quen, hắn một lòng nghiên cứu nghiệp lớn phục quốc, nơi nào giống Tô Vi, một lòng nghiên cứu ăn uống dung tục.
"…… Nàng muốn ăn cái gì?"
-
Buổi tối, Tô Vi rốt cuộc cũng được ăn một bữa đồ ăn cho ra hồn.
Đồ ăn là mua từ tửu lầu Thiên Hương Lâu lớn nhất bên trong thành.
Ăn đồ ăn ba ngày, còn không thể đi ra ngoài vận động, Tô Vi đều cảm thấy bụng nhỏ của mình đã bị dưỡng ra tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận