Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 123


Anh trông bộ dáng tôi giống như là muốn ăn cơm sao?
“Trần Thật Tắc, nơi này thật là động trùng con?”
“Đúng vậy.”
Trần Thật Tắc không biết từ khi nào đã thối lui đến phía sau mấy người, trên mặt hắn treo nụ cười quỷ dị, “Nơi này chính là động trùng, nhưng là động trùng mẫu.”
Động trùng mẫu? Vì sao sẽ là động trùng mẫu?
“Trần Thật Tắc, anh rốt cuộc muốn làm gì?” Doãn Tĩnh theo bản năng đem Hoa Tễ che ở phía sau.
Hoa Tễ tưởng đẩy cô ra, lại phát hiện sức lực của chính mình không bằng Doãn Tĩnh.
Tuy rằng Hoa Tễ cao hơn Doãn Tĩnh nửa cái đầu, nhưng ở trước mặt Doãn Tĩnh, hắn giống như là một con thỏ yếu ớt, tinh thần thể của hắn cũng bị con báo của Doãn Tĩnh ngậm lấy.
“Trùng tộc, là thần minh vĩ đại!” Trần Thật Tắc đột nhiên bắt đầu diễn thuyết.
Đôi tay hắn giơ cao, trên mặt bày biện ra thái độ điên cuồng.
Doãn Tĩnh đã từng nghe nói qua có một ít phần tử cực đoan, cũng không coi Trùng tộc là địch nhân, ngược lại coi chúng nó như thần minh cứu vớt địa cầu.
“Nhân loại hẳn nên ở chung hoà bình cùng Trùng tộc, thần minh là tới cứu vớt nhân loại khỏi bể khổ! Thế giới này quá không công bằng, thần minh là tới điên đảo Thiên Đạo, thay đổi vận mệnh của nhân loại!”
Trần Thật Tắc đứng ở nơi đó, một mình tình cảm mãnh liệt diễn thuyết, nói đến chỗ kích động, nước miếng còn bay loạn xạ.
“Nói nhiều lời ghê tởm như vậy, anh cũng chỉ vì chính anh đi.”
Một câu của Doãn Tĩnh trực tiếp liền chọc thủng tâm tư âm u của Trần Thật Tắc.
“Cô thì biết cái gì? Các người đều là người được Thiên Đạo chiếu cố, mà tôi, là người được Trùng tộc chiếu cố.”
Trần Thật Tắc cúi đầu, nhìn chằm chằm hai chân của chính mình.
“Người trên thế gian, một nửa thống khổ, một nửa vui sướng. Không có thống khổ, liền không có vui sướng, vậy dựa vào cái gì, người thừa nhận thống khổ là tôi, người vui sướng lại là các người? Thiên Đạo không công bằng, dựa vào cái gì tôi liền phải thống khổ cả đời, các người liền phải vui sướng cả đời?”
Ở trong lòng Trần Thật Tắc, thống khổ bí ẩn nhất của hắn chính là hai chân của chính mình.
Bởi vì hai chân này, cho nên vợ hắn bỏ rơi hắn, cha mẹ hắn cũng mặc kệ hắn, thế giới mênh mang, chỉ còn lại có một mình hắn.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì lại là hắn?
Trần Thật Tắc ích kỷ nghĩ, vì sao không phải là người khác?
Nếu là người khác, hắn cũng sẽ vẻ mặt lo lắng quan tâm dò hỏi, sau đó vẫn sống cuộc đời của chính mình.
Trên thế giới này, căn bản là không có đồng cảm chân chính như bản thân mình cũng bị.
Chỉ có làm cho bọn họ trải qua, bọn họ mới có thể hiểu được thống khổ của chính mình.
Thống khổ, đúng vậy, thống khổ.
Hắn muốn bọn họ phải chịu đựng thống khổ giống như hắn, như vậy, hắn mới có thể đạt được vui sướng.
Thiên Đạo bất công, hắn liền điên đảo Thiên Đạo.
Hắn thờ phụng căn bản không phải là thần minh Trùng tộc, hắn chỉ là muốn chuyển dời thống khổ của chính mình đến trên người người khác.
Trên mặt đất lan tràn xương khô màu trắng, đại bộ phận đều là cống phẩm Trần Thật Tắc mang đến cho trùng mẫu.
Ăn cống phẩm, thần minh của hắn mới có thể giúp hắn tiếp tục thoát ly thống khổ.
“Huyết nhục khổ nhược, Trùng tộc mới là vương đạo cứu vớt nhân loại, các người hãy an tâm hưởng thụ sự thống khổ này đi.”
Trần Thật Tắc nói xong câu đó, đột nhiên ném một cái về phương hướng mọi người.
Cái kia vừa đập xuống mặt đất, sương khói màu trắng từ bên trong toát ra tới, che đậy tầm mắt của mọi người, lúc này, Trần Thật Tắc đột nhiên từ phía sau móc ra một cái bậc lửa, sau đó cắm ở trên mặt đất.
Theo sau, thân ảnh của hắn thong thả biến mất ở trong bóng tối.
Ngọn lửa lượn lờ, phía sau mọi người, bên trong động trùng màu đen thật lớn, một con trùng mẫu to lớn đang thong thả bò ra.
Còn chưa có ra tới, Đại Ngốc Xuân của Tô Vi đã sợ tới mức trực tiếp dúi đầu vào cánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận