Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 194


Nữ phục vụ, tài xế liền không cần nhiều lời.
Mộng đẹp, mộng siêu đẹp!
Đối lập Tô Vi ăn ăn uống uống, sự tình Lục Nhưỡng mỗi ngày làm nhiều nhất chính là ngủ.
Vì phối hợp với đại ma vương, Tô Vi ăn ăn uống uống xong liền ôm gối của chính mình cùng đi ngủ.
Nói thật, cô còn rất thích chính mình hiện tại.
Tay nhỏ chân nhỏ, trắng mềm mại, giống búp bê Tây Dương, trách không được vợ chồng kia thích ôm cô như vậy, ngay cả cô cũng muốn ôm chính mình.
Sau khi ngủ trưa dậy, Tô Vi lại bắt đầu ăn ăn uống uống. Cô cầm socola trong tay, nếm một ngụm, không hổ là socola mười mấy vạn một viên.
Tiểu ma vương bên người tựa hồ là tỉnh ngủ.
Tô Vi quay đầu, lại quay đầu, lại lại quay đầu.
Hả? Cái ót không có bình thường.
Tóc sau gáy Lục Nhưỡng hơi nhếch lên, sấn ra vài phần đáng yêu.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua chocolate trong tay Tô Vi.
Tô Vi duỗi tay bảo vệ.
Lục Nhưỡng:……
Vốn dĩ không muốn ăn.
“Lấy một viên.”
Tô Vi: QAQ.
“Anh muốn viên nào?”
Tiểu ma vương một tay chống dưới hàm, nghiêng đầu nhìn cô, “Tùy tiện.”
Tô Vi moi moi tác tác chọn nửa ngày, móc ra một viên khó coi nhất đưa cho Lục Nhưỡng.
Lục Nhưỡng một ngụm cắn xuống viên chocolate, cắn cả vào ngón tay cô, gò má phồng lên.
Thật đúng là, có hơi chút đáng yêu.
“Ăn ngon không? Hương vị gì?” Tô Vi gấp không chờ nổi.
Tiểu ma vương nhíu mày, “Không thể ăn.” Nói xong, hắn lại nói: “Anh nếm thử hương vị khác đi.”
Tô Vi:…… hay anh trở về ngủ đi?
Bị Lục Nhưỡng chia cắt một nửa chocolate Tô Vi ôm hộp chocolate trống rỗng đau lòng không thôi, người rõ ràng suốt ngày đều ngủ, ngay cả cơm cũng không ăn, sao đột nhiên lại bắt đầu đoạt chocolate của cô.
Tựa hồ là hộp chocolate này mở ra vị giác của Lục Nhưỡng, hiện tại Tô Vi ăn cái gì, hắn đều phải nếm thử một chút.
Nếm cái đầu anh!
“Cái này không thể ăn, rất đắng.” Tô Vi nỗ lực giảo biện.
“Anh nếm thử.”
Tô Vi đành phải đẩy bánh kem dâu tây mà mình đang cắn dở đến trước mặt Lục Nhưỡng.
Anh trai nhỏ nếm một ngụm, sau đó bình luận: “Ừ, đắng.”
Tô Vi:……
“Cái kia.” Anh trai nhỏ lại nhìn trúng trà sữa của Tô Vi.
“Cái này không dễ uống, chua.”
Bởi vì trà sữa không tốt cho thân thể, nên cha mẹ Lục Nhưỡng, tuy rằng là giả, nhưng vẫn tận chức tận trách không cho cô ăn thực phẩm rác rưởi.
Tô Vi thật vất vả trộm mang vào được một ly trà sữa nhỏ, cứ như vậy còn bị Lục Nhưỡng phát hiện. “Anh nếm thử.”
Tô Vi:……
Nhìn khuôn mặt nhỏ của Tô Vi suy sụp xuống dưới, trên mặt Lục Nhưỡng lộ ra một tia cười thoáng qua.
“Ừ, chua.”
-
Thời gian tốt đẹp luôn ngắn ngủi.
Rốt cuộc cũng tới ngày kia.
Ngày cha mẹ Lục Nhưỡng phát sinh tai nạn xe cộ.
Chỗ đáng sợ của động trùng rốt cuộc cũng triển lộ.
Nó cho bạn mộng đẹp, triển lộ ra tới lại là ác mộng.
Bạn rõ ràng biết mọi thứ trước mặt không phải thật, nhưng bạn lại vô pháp vứt bỏ một phần tốt đẹp như vậy.
Hôm nay, ánh nắng tươi sáng, Lục Nhưỡng không có gì khác ngày thường. Nếu nhất định phải nói có cái gì đặc thù, đó chính là hắn không có lại đoạt đồ ăn vặt của Tô Vi.
Tô Vi ăn đến khóe miệng đều là hạt đường.
Lục Nhưỡng ngồi ở trên cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách, mở ra, lại không nhìn.
Tầm mắt hắn rơi xuống dưới lầu.
Trên mặt cỏ màu xanh lục, một chiếc xe hơi màu đen chạy tiến vào.
Thời tiết hôm nay thật sự thực tốt, trong nháy mắt, Tô Vi còn cho rằng Lục Nhưỡng đã dung hợp cùng ánh mặt trời.
Cha mẹ Lục Nhưỡng không có phát sinh tai nạn xe cộ, đã an toàn trở lại.
“Tiểu Nhưỡng, Vi Vi, chúng ta đã trở lại.”
Xem, đây là mộng đẹp nó cho bạn.
Hóa ra đây là địa phương Lục Nhưỡng vô pháp tiêu tan sao?
Cha mẹ tử vong.
Đối với một đứa trẻ mới mười tuổi tới nói, xác thật là quá mức tàn nhẫn.
Cho dù đã qua một đời, tới thứ hai đời, Lục Nhưỡng hoài niệm nhất vẫn là cha mẹ hắn.
Còn có……em gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận