Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 144


Trước khi sinh ra, bởi vì mẹ Lục Nhưỡng thập phần chắc chắn Lục Nhưỡng sẽ là một đứa con gái, cho nên mua toàn bộ đều là đồ con gái.
Lúc ấy kiểm tra giới tính là trái pháp luật, tuy rằng Lục gia có bệnh viện tư nhân của chính mình, nhưng mẹ Lục Nhưỡng không nghĩ kiểm tra, bởi vì cô trước sau cho rằng, trong bụng cô nhất định là con gái.
Nghe nói đây là Quan Âm Bồ Tát báo mộng, nhét một bé gái vào trong bụng cô.
Khi Lục Nhưỡng cất tiếng khóc chào đời, mẹ Lục Nhưỡng biết được hắn là một bé trai, đã thương tâm muốn chết.
May mắn, Lục Nhưỡng sinh ra rất mượt mà đáng yêu, thời điểm ra đời cũng không nhăn dúm dó giống đứa trẻ khác. Làn da thực trắng, đôi mắt cũng đã mở, đen thui mà nhìn chằm chằm mẹ ruột của chính mình, tóc cũng mọc ra rất nhiều.
Vươn cái tay nhỏ bụ bẫm, mềm như bông.
Nháy mắt liền khiến trái tim mẹ hắn mềm nhũn.
Tuy rằng như thế, nhưng trong lòng mẹ hắn vẫn có giấc mộng con gái.
Lục Nhưỡng khi còn nhỏ không hiểu chuyện, bị trang điểm vài lần, sau này hiểu chuyện, liền không muốn nữa.
Mẹ một lòng thích con gái, muốn một đứa con gái tinh xảo như búp bê Tây Dương, cuối cùng nhận nuôi nguyên thân, hoàn thành giấc mộng có con gái của chính mình.
Đoạn ký ức bị mẹ giả thành con gái, đối với Lục Nhưỡng trước kia tới nói là một cơn ác mộng. Nhưng sau khi cha mẹ qua đời, nhiều lần Lục Nhưỡng nằm mơ, đều có một màn như vậy.
Ngày mùa hè, ánh mặt trời giữa trưa, mẹ hắn ngồi ở phía sau hắn, dùng tay thế hắn xử lý tóc chính mình.
Một bên ngâm nga khúc nhạc thiếu nhi kỳ kỳ quái quái, một bên thế hắn dùng dây buộc tóc màu hồng phấn thắt một cái b.í.m tóc nhỏ.
-
Bởi vì buổi tối độ ấm càng ngày càng thấp, cho nên Tô Vi mỗi lần ngủ đến một nửa, đụng tới da thịt lạnh băng của Lục Nhưỡng đều sẽ bị đông lạnh tỉnh.
Vì lực hấp dẫn của dẫn đường đối với lính gác, đại ma vương vẫn thích cùng cô chung chăn gối.
Tô Vi sớm rửa mặt xong, nằm trên sô pha.
Lục Nhưỡng tiến vào phòng, không có nhìn thấy ai, vừa ra khỏi cửa liền thấy Tô Vi ôm chăn ở trên sô pha làm bộ ngủ.
“Lại đây ngủ.”
Tô Vi lắc đầu, “Kỳ thật, em bị dị ứng lông rắn.”
Tuy rằng Tô Vi tự giác lý do của chính mình thập phần đầy đủ, nhưng vẫn không tránh được vận mệnh ngủ cùng đại ma vương.
Cánh tay Tô Vi không cẩn thận đụng tới đại ma vương, đã bị đông lạnh đến run run.
Cô cảnh cáo cánh tay của mình.
Nghiêm túc một chút, đang ngủ đấy.
A, nổi da gà.
Cô gái nhỏ quay cuồng qua lại trong ổ chăn, năm phút sau, Tô Vi bọc toàn bộ chăn lên người, ngủ đến trời đất tối sầm.
Lục Nhưỡng cau mày nhìn thoáng qua phương hướng của cô, sau đó nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Năm phút sau, Tô Vi đá văng chăn trên người chính mình, sau đó ngủ trong chốc lát lại cảm giác lạnh, liền duỗi tay đi bắt chăn.
Bắt nửa ngày, bắt được một mảnh vải mềm mềm, cô dùng sức kéo.
Trong khoảng thời gian này, huấn luyện ma quỷ của Doãn Tĩnh vẫn là có hiệu quả, lực lượng của Tô Vi rõ ràng đã tăng cường không ít.
‘Rẹt’ một tiếng.
Tô Vi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy mảnh vải rách trong tay chính mình.
Ủa? Sao lại có mảnh vải rách ở đây.
Lục Nhưỡng đau đầu đứng dậy, cúi đầu nhìn thoáng qua áo ngủ của chính mình, hắn lộ ra hơn phân nửa bả vai, đường cong xương quai xanh xinh đẹp như ngọc.
Trên người nam nhân mặc một chiếc áo ngủ màu đen, vốn dĩ đã rộng thùng thình, bị Tô Vi kéo, cái gì cần hiện ra đều lộ ra.
Hai tròng mắt Tô Vi thong thả trợn to.
Yết hầu nam nhân lăn lộn, hiển nhiên là đang nỗ lực ức chế lửa giận của chính mình.
“Lăn đi chính mình ngủ đi.”
Được rồi!
-
Hết thảy chuẩn bị ổn thoả, trước khi võng tinh thần lực của động trùng mẫu tiếp tục lan tràn, đoàn người rốt cuộc lái xe quân dụng, đi đến động trùng mẫu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận