Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 153


Máu tươi lây dính lên cánh môi hai người, Hoa Tễ nhắm mắt lại, cảm giác có nước mắt nóng bỏng từ hốc mắt chảy ra, nện ở trên gò má Doãn Tĩnh, theo hốc mắt của cô đi xuống.
Hoa Tễ biết, chính mình thua.
Khi hắn nhìn thấy gương mặt phong trần mệt mỏi kia của Doãn Tĩnh, liền biết chính mình đã thua hoàn toàn.
Hắn luyến tiếc cô, cho dù qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn vô pháp cự tuyệt cô.
Nếu cô muốn hắn làm em trai cô, vậy hắn sẽ là em trai cô.
Nhưng loại chuyện như thích này, hắn cũng không có cách nào khống chế.
Hoa Tễ nhớ rõ, sau khi thổ lộ thất bại, hắn một mình du đãng ở trên đường cái, ngồi ở tiệm cắt tóc năm giờ, sau đó lại đi ngang qua một cửa hàng xăm mình ban đêm.
Hắn đi vào, muốn xăm hình.
Chủ quán liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn là đứa trẻ đang khổ sở vì tình, liền không có đồng ý xăm hình cho hắn, hơn nữa cho rằng hắn chỉ là đứa trẻ đang cáu kỉnh, sau đó dùng ngữ khí của người từng trải nói với hắn, hắn lớn lên soái như vậy, về sau sẽ có rất nhiều cô gái thích.
Hắn không cần người khác thích, hắn chỉ muốn cô.
Cầu mà không được, chung thành tâm ma.
Vì tê mỏi tình cảm của chính mình đối với Doãn Tĩnh, Hoa Tễ bắt đầu hiện ra kỳ phản nghịch.
Hắn nhuộm tóc đủ mọi màu sắc, xỏ lỗ tai, gắn đinh lên môi, hắn mê luyến các loại vận động điên cuồng, đua xe, nhảy vực, nhảy dù, đi bộ trong núi sâu.
Nhưng hắn vẫn thích cô.
Hắn một phương diện kháng cự Doãn Tĩnh, một phương diện lại khát vọng có thể khiến cô nhìn đến hắn.
Hắn bắt đầu điên cuồng công tác, rốt cuộc, hắn trở thành đỉnh lưu.
Như vậy, mặc kệ cô ở nơi nào, đều có thể nhìn thấy hắn.
Sau này, mạt thế tiến đến, mọi người đều mất đi liên hệ.
Hoa Tễ tìm Doãn Tĩnh thật lâu, thẳng đến khi hắn từ trong miệng người khác nghe được tin tức của cô.
Một lính gác rất lợi hại.
Cô sống rất khá.
So sánh với dẫn đường không có lực lượng tới nói, lực công kích cùng năng lực sinh tồn của lính gác cường hãn hơn nhiều.
Hoa Tễ khắc sâu biết ý nghĩa của dẫn đường cùng lính gác ở trong thế giới như vậy là cái gì.
Hắn vô pháp khắc chế dục vọng của chính mình, hắn cần phải bảo trì khoảng cách cùng cô.
Hắn vô pháp, lại làm em trai cô.
Môi răng giao nhau mang lên nồng hậu huyết ý, thân thể liệp báo nhanh chóng khôi phục.
Doãn Tĩnh thong thả mở mắt ra, nhìn thấy Hoa Tễ gần trong gang tấc.
Cô run rẩy lông mi, duỗi tay đẩy người ra.
Hoa Tễ bị đẩy ngã trên mặt đất, hắn cúi đầu ngồi ở chỗ kia, âm thanh thực nhẹ, “Chỉ là trị liệu.”
Trên cánh môi còn tàn lưu xúc cảm tê dại, Doãn Tĩnh mím môi, nếm đến mùi huyết tinh mới mẻ, còn có một cổ hương vị lạnh lẽo không thuộc về chính mình.
Bên kia, con trùng con không ngừng buộc chặt, nhóm lính gác và dẫn đường bị bắt lấy phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Con trùng con tựa hồ rất là thích loại âm thanh này, bắt đầu huy động xúc tua ném loạn xạ, khiến cho cỗ âm thanh thê lương kia càng thêm rõ ràng.
Doãn Tĩnh nhanh chóng hoàn hồn, thao túng liệp báo vọt về phía con trùng con.
Trùng con nhìn thấy con liệp báo khó chơi này, sáu mắt nheo lại, lại lần nữa chuẩn bị trò cũ trọng thi.
Lại không nghĩ liệp báo né tránh được công kích của con trùng con, sau đó mượn dùng vách tường của sơn động, trực tiếp bay vọt dựng lên, một ngụm cắn ở trên cổ nó.
Con trùng con phát ra tiếng kêu thảm thiết, tám nam nhân một cái cũng không có lưu lại, toàn bộ đều rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, liệp báo ra sức cắn xé trùng con tựa hồ phát hiện ra cái gì.
Sau khi nó cắn nuốt một bộ phận tinh thần thể của trùng con, tinh thần lực trong cơ thể chợt tràn đầy hơn không ít.
Tinh thần thể…… Có thể ăn?
Trước đây, sau khi thân thể trùng con tiêu vong, tinh thần thể của chúng nó cũng sẽ đi theo cùng nhau biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận