Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 333


Tô Vi nằm ở trên thảm, ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà trong chốc lát, sau đó đem tầm mắt rơi xuống trên mặt Lục Nhưỡng.
Nam nhân đã tỉnh, di động của hắn vẫn luôn vang lên.
Tô Vi ngồi dậy, duỗi đầu muốn liếc mắt nhìn một cái, Lục Nhưỡng lật tay tắt di động.
Loại hành động như sợ bị bạn gái bắt gian này là sao?
Anh trai, chẳng nhẽ kiếp sống thế thân của em kết thúc nhanh như vậy?
“Buổi tối muốn ăn gì?”
“Mãn Hán toàn tịch.”
Bữa cuối cùng, cho cô ăn ngon một chút đi.
Tuy rằng Tô Vi cũng không có ăn được Mãn Hán toàn tịch, nhưng Lục Nhưỡng làm cho cô một chén phật trèo tường.
Nguyên liệu nấu ăn cao cấp, chỉ cần phương thức nấu nướng đơn giản nhất.
Trải qua một giờ hầm nấu, Lục sư phó rốt cuộc bưng phật nhảy tường lên bàn.
Tưởng tượng đến đây là một bữa cơm cuối cùng, Tô Vi liền không nhịn được cảm thấy bi thương.
Phật trèo tường thật sự là quá ngon!
Tô Vi ăn xong một chén, căng đến nằm liệt nơi đó bất động.
Khi Lục Nhưỡng đi tắm rửa, cô cơ linh một cái ngồi dậy, từ trong tủ quần áo tìm được một chiếc khăn trải giường rắn chắc, sau đó lấy những đồ trong phòng có thể mang đi đều đóng gói lại.
Trước cứ đóng gói hành lý đã, đỡ phải tới thời điểm bị đuổi đi cái gì cũng không kịp mang.
Tuy rằng như vậy có hơi chút không biết xấu hổ, nhưng cô làm thế thân nhiều ngày như vậy, lấy chút tiền lương cũng không quá phận đi?
Quần áo mang đi, chăn nệm mang đi, cái ly mang đi, bình hoa mang đi, chén đũa mang đi……Vơ vét như vậy, khăn trải giường của Tô Vi lập tức liền đầy.
Cô buộc chặt khăn trải giường, sau đó cõng lên lưng.
Không kéo nổi.
Tô Vi dùng sức kéo, khăn trải giường tan thành từng mảnh, đồ bên trong rớt đầy đất.
Tô Vi:…… Vẫn là túi da rắn của cô tốt hơn.
Cửa phòng tắm bị người mở ra, Lục Nhưỡng đứng ở nơi đó, nhìn phòng khách một mảnh hỗn độn, lại nhìn Tô Vi xách theo khăn trải giường rách nát đứng ở nơi đó.
Ách…… “Em đang quét tước vệ sinh.”
“Lại đây.”
A.
Tô Vi ngoan ngoãn đi đến trước mặt Lục Nhưỡng.
Trên người nam nhân mặc áo tắm dài màu trắng, tóc còn nhỏ nước.
Hắn không biết từ nơi nào xách ra một sợi dây xích, sau đó lấy chiếc nhẫn trên cổ cô xuống, bỏ sợi dây đỏ đi, đổi sang sợi dây xích này.
Trước đó quá mức để ý dáng người nam nhân, thẳng đến giờ phút này, Tô Vi mới chú ý tới trước n.g.ự.c nam nhân đeo một cái nhẫn thập phần giống cô.
Đây cũng chỉ là trùng hợp đi?
“Cấp bậc của em là gì?”
Anh một hai phải hỏi vấn đề xấu hổ này sao?
“S--.”
“Rất tốt.”
Nơi nào tốt?
-
Gần đây, Tô Vi đều ở trong nhà không đi ra ngoài.
Mà di động của Lục Nhưỡng cũng vẫn luôn vang lên, cô trộm liếc mắt một cái, người gọi điện thoại lại đây là Doãn Tĩnh.
Ngày thứ ba, Doãn Tĩnh rốt cuộc tới cửa.
“Lục Nhưỡng, tôi có việc nói cùng anh.”
Lục Nhưỡng nhíu mày, dựa vào khung cửa, “Nói đi.”
Doãn Tĩnh nhìn thoáng qua trong phòng, Tô Vi đang ngồi ở trong phòng khách phơi nắng.
Có tiền thật tốt. Bên trái Tô Vi đặt một chiếc gối, bên phải đặt một chiếc gối dưới người là thảm, đều thực mềm mại.
Bởi vì đôi cánh phía sau lưng, cho nên thời điểm Tô Vi ngủ nhất định phải nghiêng hoặc là nằm bò.
Hiện tại dùng hai cái gối đầu mềm như bông chống đỡ lên, cô rốt cuộc có thể an tâm nằm xuống.
Lại uống một ngụm trà sữa đi.
“Có Trùng tộc ngụy trang thành dẫn đường g.i.ế.c rất nhiều lính gác,” Nói tới đây, tầm mắt Doãn Tĩnh nhìn về phía Tô Vi trở nên thực phức tạp, “Chúng ta bắt được một con Trùng tộc, trên tay cô ấy có ảnh chụp của anh, là hướng tới anh mà đến.”
Đây là nguyên nhân Doãn Tĩnh gọi cho Lục Nhưỡng nhiều cuộc điện thoại như vậy, đáng tiếc, vị này một chút cũng không đặt chuyện này ở trong lòng.
“Nói xong chưa?”
“Lục Nhưỡng, anh hiện tại không tiến hành khai thông, chỉ dùng dược an ủi, dù cho có lợi hại, cũng không có khả năng ngăn cản được nhiều Trùng tộc như vậy đi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận