Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 478: Kết


Tô Vi nghe vậy, trong lòng càng cảm thấy áy náy.
"May mắn là dùng hộp giữ ấm chắn một chút, bằng không lần này sẽ mất mạng."
Chu Mộc học y, hắn đương nhiên biết nơi nào có thể tạo thành vết thương trí mạng.
Cũng may mắn Lục Nhưỡng phản ứng nhanh, cũng ít nhiều nhờ có hộp giữ ấm Tô Vi mang đến.
Tô Vi không ngủ không nghỉ ở bệnh viện chiếu cố Lục Nhưỡng một ngày hai đêm, thẳng đến khi nam nhân tỉnh lại.
"Lục Nhưỡng, anh đã tỉnh?"
Tô Vi nhìn thấy Lục Nhưỡng run rẩy lông mi, theo bản năng đứng lên đi rung chuông.
Bác sĩ hộ sĩ đồng loạt ùa vào, tiến hành kiểm tra cho Lục Nhưỡng.
Nam nhân an tĩnh nằm ở nơi đó, xuyên thấu qua đám người nhìn về phía Tô Vi, hướng cô mỉm cười.
Tô Vi cũng đang cười, nhưng cô lại không ngăn được nước mắt.
Chỉ là ngắn ngủn hai ngày, nam nhân thật giống như gầy đi rất nhiều, chỗ cằm cũng toát ra rất nhiều râu.
"Không có vấn đề gì, Lục tiên sinh đã vượt qua kỳ nguy hiểm, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được."
"Ừ." Lục lão gật đầu, sau đó xoay người nhìn về phía Tô Vi, "Vi Vi, Tiểu Nhưỡng liền giao cho cháu chiếu cố."
"Ông nội." Tô Vi khẩn trương lại áy náy.
"Tuy rằng ông rất thương yêu đứa cháu này, nhưng ông biết, nó hiện tại muốn nhất chính là cháu bồi ở bên người. Ông cũng tin tưởng, cháu nhất định có thể chiếu cố tốt nó, đúng hay không?"
"Vâng." Tô Vi dùng sức gật đầu.
Trên khuôn mặt nghiêm túc của Lục lão thong thả lộ ra một tia cười, ông nói: "Ông đây liền giao Tiểu Nhưỡng cho cháu."
-
Lục lão chống gậy từ bệnh viện ra tới, bà nội Lục đang ở trong xe chờ ông.
"Tôi mang đồ ăn đến cho Tiểu Nhưỡng."
"Thằng bé hiện tại còn chưa thể ăn được cái gì." Lục lão ngồi vào xe, nắm lấy tay bà nội Lục, "Vi Vi đang chiếu cố thằng bé, yên tâm, đã không có nguy hiểm đến sinh mệnh."
"Thật là dọa người." Bà nội Lục đỏ hốc mắt.
Bên người chỉ còn lại có một tài xế già và lão thái bà, Lục lão cũng rốt cuộc không nhịn được đỏ hốc mắt, "May mắn không có việc gì."
"Ừ." Bà nội Lục gật đầu, "Đúng rồi, đứa trẻ Vi Vi kia không có việc gì chứ?"
“Không có việc gì, chỉ là bị dọa tới, việc này không thể trách con bé."
"Đương nhiên không thể trách con bé, có quan hệ gì với con bé chứ." Bà nội Lục thở dài một tiếng nói: "Ngày hôm qua em nhìn thấy Vi Vi, đôi mắt con bé đều khóc sưng lên, ai, đứa nhỏ này, là đứa trẻ tốt, ánh mắt của Tiểu Nhưỡng nhà chúng ta thật tốt."
"Đúng vậy, là đứa trẻ tốt."
-
Vết thương của Lục Nhưỡng khôi phục có hơi chút chậm, Tô Vi ở tại bệnh viện bồi hắn.
"Cảm giác thế nào?" Tô Vi đang đút cháo cho Lục Nhưỡng.
"Ừm, ăn ngon."
"Em hỏi miệng vết thương của anh, ai hỏi cháo của anh." Tô Vi nhẹ nhàng cấu Lục Nhưỡng một phen, sau đó thế hắn thổi lạnh cháo trắng, lại đút hắn một ngụm.
Cửa phòng bệnh bị người gõ vang, trợ lý Lục Nhưỡng đi vào.
"Lục tổng."
"Các người nói đi." Tô Vi đứng dậy muốn đi ra ngoài, bị Lục Nhưỡng giữ chặt, "Phải đi sao?"
"Em nghe không hiểu mấy người nói gì."
Tuy rằng nghe được không nhiều lắm, nhưng Tô Vi đại khái cũng hiểu.
Chu Mộc có thể đi vào công ty là vì có một vị đổng sự mang vào, mà bảo tiêu bên người Lục Nhưỡng đột nhiên không thấy đâu, cũng là bị người này điều đi, bằng không ngày đó trong cửa thang máy đại sảnh sẽ có hai bảo tiêu.
Nhưng ngày đó bảo tiêu lại là từ bên ngoài vọt vào tới, hiển nhiên không thích hợp.
-
Ngoại giới đồn thổi là Lục Nhưỡng vẫn còn hôn mê, đại khái là không được.
Tô Vi nghĩ đến chuyện bà nội Lục mỗi ngày đi chùa miếu thắp hương khấn Phật, tức khắc đã hiểu ý của bà.
Hóa ra đây là một cái bẫy.
Dẫn rắn rời khỏi hang.
Con rắn này ở nửa tháng sau rốt cuộc kìm nén không được, bị Lục Nhưỡng nắm ra tới.
Là một vị đổng sự lớn tuổi, bởi vì bất mãn Lục Nhưỡng, cho nên muốn soán quyền, không nghĩ tới đem chính mình chỉnh đi vào.
"Anh chậm một chút."
Tô Vi lấy áo khoác cho Lục Nhưỡng.
Nam nhân tiếp nhận áo khoác, ngược lại khóa cô ở bên trong, sau đó cúi đầu hôn môi.
Tô Vi nhón chân, ôm lấy cổ hắn.
"Lục Nhưỡng, em yêu anh, anh nhất định phải sống lâu trăm tuổi, cho dù chết, cũng nhất định phải c.h.ế.t muộn hơn em." Trải qua chuyện này, Tô Vi rốt cuộc đã hiểu tình yêu của chính mình đối với Lục Nhưỡng, "Không cần để lại em một mình nhớ anh."
"Được." Nam nhân ôn nhu đáp ứng, hôn môi cô.
Tô Vi rũ mắt khựng lại, lại nói, "Không tốt, nếu lưu lại một mình anh, vậy anh phải làm sao bây giờ?"
"Đúng vậy, lưu lại một mình anh, anh sẽ nhớ Vi Vi đến phát cuồng."
"Anh yêu em nha?"
"Anh yêu em, so với trong tưởng tượng càng yêu em."
"Em biết." Tô Vi ôm lấy Lục Nhưỡng, "Anh ngay cả tánh mạng cũng cho em."
-
Đầu xuân, hôn lễ đúng hạn cử hành.
Tô Vi mặc váy cưới trắng tinh đứng ở trong giáo đường, nhìn Lục Nhưỡng đứng ở bên người chính mình.
Nam nhân mặc tây trang màu trắng, trước n.g.ự.c cài một đóa hoa hồng đỏ nhạt, hắn nắm tay Tô Vi, đeo nhẫn lên ngón áp út của cô.
"Mặc kệ là bệnh tật, bần cùng, hay là sinh tử, đều không có biện pháp tách chúng ta ra."
Tô Vi chui vào trong lòng Lục Nhưỡng, "Em tổng cảm thấy chúng ta khả năng có kiếp trước."
"Kiếp trước gì?"
"Sinh tử luân hồi đều không thể tách ra."!
Hoàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận