Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 466


"Đúng rồi, Tô tiểu thư, chúng ta thêm WeChat đi? Tôi có đôi khi có thể cùng cô nói tình huống bà nội Lương một chút."
"Không cần, bà cũng không phải bà nội tôi."
Chu Mộc:……
Đúng lúc này, người phụ trách phục hồi cho bà nội Lương đi ra, "Tô tiểu thư, bà nội Lương khôi phục không tồi, tôi định tăng thêm nửa giờ huấn luyện cho bà, cô cảm thấy thế nào?"
"Cô quyết định đi." Rốt cuộc, người phụ trách phục hồi mới là chuyên nghiệp.
Tô Vi móc di động của chính mình ra, "Thêm WeChat đi, bao giờ xong nói với tôi một tiếng, tôi tới đón bà nội."
Tô Vi và người phụ trách phục hồi thêm WeChat của nhau, sau đó quay đầu liền nhìn thấy Chu Mộc đứng ở nơi đó, sắc mặt cực kỳ xuất sắc.
Tô Vi mắt nhìn thẳng, trực tiếp đi ngang qua bên người hắn.
Chu Mộc một phen nắm lấy cổ tay Tô Vi, "Tô tiểu thư, cô giống như không quá thích tôi?"
Tô Vi nhíu mày, rút ra cánh tay bị Chu Mộc túm chặt, "Xin lỗi, tôi chỉ thích chồng tôi."
Chu Mộc cười, "Tô tiểu thư, nghe nói vị Lục tổng tài kia lớn lên trông khá giống Sơn Hải Kinh……"
Sơn Hải Kinh: dùng để đại biểu người có diện mạo kỳ quái.
Trên mạng xác thật có loại lời đồn này, rốt cuộc hắn cũng chưa bao giờ lộ mặt.
"A, khẩu vị của tôi độc đáo, thích nam nhân giống Sơn Hải Kinh."
Nói xong, Tô Vi vừa chuyển đầu, liền thấy được vị "Sơn Hải Kinh" kia đứng ở trong dòng người!
"Sơn Hải Kinh?"
Hiển nhiên, tổng tài đại nhân trăm công ngàn việc cũng không biết ngôn ngữ trên internet này.
Mà nhìn thấy chính chủ đứng ở trước mặt chính mình, Chu Mộc thiếu chút nữa liền phải bị dọa đến vỡ mật.
Khí tràng của Lục Nhưỡng rất cường đại, cho dù hắn luôn mỉm cười, nhưng khí thế thượng vị giả trên người không hề biến mất.
"Vị này chính là……" Lục Nhưỡng cũng không có truy cứu Sơn Hải Kinh rốt cuộc là có ý gì, hắn đi đến giữa Tô Vi và Chu Mộc, nhìn xuống hắn.
Lục Nhưỡng vẫn luôn là người rất có lễ phép, đương nhiên là mặt ngoài. Đây là lần đầu tiên hắn bày ra hành vi không lễ phép như vậy, rõ ràng đến ngay cả Tô Vi cũng nhìn ra.
"Tôi là, là bạn của Lương Khương Bảo……" Chu Mộc lại có thể bị sợ tới mức nói lắp.
Lục Nhưỡng mỉm cười gật đầu, "hóa ra là bạn của giám đốc Lương." Nói xong, Lục Nhưỡng cũng không có quá nhiều hứng thú, hắn một tay đáp lên bả vai Tô Vi, "Vi Vi, chúng ta trở về đi."
"Được."
Đây là lần đầu tiên Chu Mộc nhìn thấy Lục Nhưỡng, hắn ở trước mặt Lục Nhưỡng biến thành một vai hề không hơn không kém.
"Chu Mộc, sao anh lại ở chỗ này? Em còn đi văn phòng tìm anh." Con gái viện trưởng xa xa nhìn thấy Chu Mộc đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm bóng dáng một nữ nhân, lập tức chạy gấp lại đây ôm lấy cánh tay hắn, ánh mắt cảnh giác.
"Không có gì." Chu Mộc nỗ lực giơ lên gương mặt tươi cười.
Con gái viện trưởng nhíu mày, "Có phải lại có nữ bệnh nhân tìm anh muốn WeChat hay không?"
Chu Mộc trong lòng tức giận, còn ghi thù vừa nãy Tô Vi không chịu cho hắn WeChat, liền hồ ngôn loạn ngữ nói: "Anh không có đồng ý."
Con gái viện trưởng nhíu mày, tức giận đến dậm chân.
"Được rồi, anh còn phải làm việc, em đi về trước đi." Chu Mộc dỗ người đi, con gái viện trưởng lại vẫn còn nổi nóng.
Cô nhớ rõ túi xách trong tay cô gái vừa rồi.
Lại có thể là kiểu dáng ngay cả cô cũng không cướp được.
Con gái viện trưởng càng cáu giận, cô dẫm lên giày cao gót đẩy đám người ra mau chóng đuổi theo.
Bên ngoài không biết khi nào lại mưa, dầy đặc mang theo hiu quạnh cuối mùa thu.
"Anh đi lái xe lại đây, em đừng để bị dính mưa."
Cô đưa chìa khóa cho Lục Nhưỡng.
"Này." Tô Vi đang đứng ở nơi đó hồi ức sinh hoạt bi thảm trong vãng tích, bên kia đột nhiên truyền đến một giọng nữ.
Cô quay đầu nhìn qua, thấy một nữ nhân diện mạo thanh tú đang ầm ầm xông tới, "Không biết xấu hổ!"
Tô Vi: Ha?
Người bị mắng phản ứng đầu tiên đại khái đều là không hiểu ra sao, nhưng Tô Vi không phải một người mơ hồ.
Cô đi lên chính là một kéo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận