Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 406


Cô đã biết mà, cô đã biết mà!
Đám người Lương Phương bị sợi tinh thần lực màu đỏ thít chặt cổ, té xỉu.
Tô Vi đứng ở nơi đó, dán cửa, không có tìm được then cửa.
" Em đang tìm cái này sao?"
Nam nhân đứng ở nơi đó, Đại Bạch ở phía sau ngậm then cửa trong miệng.
Then cửa! Mày rơi lúc nào vậy!
"Thầy ơi, em sai rồi."
Cô sai rồi, cô thật sự sai rồi, cô đã sớm biết thực lực của Lục Nhưỡng, vì sao còn đi theo một đám vai ác người qua đường Giáp Ất Bính Đinh vậy?
Lục Nhưỡng mặc sơ mi trắng, đeo kính, không biết từ nơi nào rút ra một sợi dây.
Nam nhân cầm dây roi trắng ở trong tay, sợi thừng lướt qua lòng bàn tay, hai tròng mắt màu đen dừng ở trên mặt Tô Vi, sau đó một tay vỗ vỗ cái đệm phía sau, ưu nhã mời nói: "Công chúa xin hãy nằm sấp xuống."!
Tiết học tiếp theo là tiết thể dục, Chu Khiết được an bài đi khuân vác đệm.
Cô đi đến cửa phòng, nhìn thấy ba người Lương Phương nằm ở nơi đó.
Bước chân Chu Khiết khựng lại, vừa định rời đi, đột nhiên phát hiện trạng thái ba người này không đúng.
Chu Khiết thật cẩn thận đi qua, một người trong đó đột nhiên giật giật.
Chu Khiết theo bản năng dừng bước chân, Lương Phương thong thả mở mắt ra, nhìn thấy Chu Khiết đứng ở cách đó không xa.
"Chu Khiết…… Lại đây."
Chu Khiết không dám động.
"Mày mà không tới, tao sẽ g.i.ế.c mày." Lương Phương thả ra lời nói tàn nhẫn.
Chu Khiết cắn môi, đi đến trước mặt Lương Phương.
Cô nhìn thấy trên cổ Lương Phương có miệng vết thương màu đỏ tươi, cũng nhìn thấy bên người cô nằm một con động vật kỳ quái, cùng loại với tê giác, lại nhỏ hơn so với tê giác bình thường, một bộ dáng hơi thở thoi thóp.
Biểu tình của Chu Khiết thong thả biến hóa, đồng tử cô ở dưới ánh nắng chiếu rọi xuống biến thành màu đồng.
Chu Khiết còn chưa có ý thức được biến hóa của chính mình, Lương Phương cũng không có, cô đang chỉ huy Chu Khiết lấy di động ra hộ cô, để cô gọi điện thoại cho Tôn Dao.
Chu Khiết lấy di động ra cho Lương Phương, nhìn chằm chằm màn hình phát ngốc.
"Không nghe được lời của tao sao? Giúp tao gọi điện thoại cho Tôn Dao." Thân thể Lương Phương không động đậy, chỉ có đôi mắt có thể nhìn, cái miệng có thể nói, cái mũi có thể hô hấp, "Nhanh lên, bằng không chờ tao khỏe lại, tao sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mày!"
Lương Phương xác thật đã từng g.i.ế.c c.h.ế.t người.
Đó là một vai hề.
Ba mẹ của người kia còn đi báo án, phía trên báo cáo kết án nói, vai hề kia là bị Trùng tộc g.i.ế.c chết.
A, Trùng tộc, nơi nào tới Trùng tộc.
Chu Khiết tin tưởng, cô cũng sẽ có một ngày như vậy.
Như vậy, ở trước khi cô bị g.i.ế.c chết, cô không bằng cũng tìm một cái đệm lưng đi?
Chu Khiết đặt di động của Lương Phương ở trên mặt đất, sau đó thong thả ngồi xổm xuống.
"Dù cho mày quỳ xuống cầu tao, tao cũng…… Ách……" Lương Phương còn chưa nói xong lời tàn nhẫn, cổ cô đã bị Chu Khiết bóp lấy.
Chu Khiết thong thả dùng sức, Lương Phương rốt cuộc cũng thấy được đồng tử cô biến hóa kỳ quái.
"Mày……"
"Meo ~" một đạo âm thanh từ phía sau Chu Khiết vang lên, cả người Chu Khiết chấn động, bỗng nhiên hoàn hồn.
Cô quay đầu, nhìn thấy phía sau mình có một con mèo, rất nhỏ, đôi mắt màu xanh lục mang theo ánh sáng lạnh lẽo, mặt vô biểu tình nhìn về phía cô.
Đây là…… Thứ gì?
Con mèo kia nghiêng đầu nhìn chằm chằm Chu Khiết trong chốc lát, sau đó bay vọt qua, nhẹ nhàng nhảy đến bên cạnh tinh thần thể của Lương Phương, hé miệng, lộ ra hàm răng bén nhọn, trực tiếp cắn xé cổ con tê giác.
Thần sắc Chu Khiết dại ra, cô ngồi dưới đất, nhìn con mèo điên cuồng cắn nuốt tinh thần thể của Lương Phương.
Ăn xong một con tinh thần thể của Lương Phương, Chu Khiết rõ ràng phát hiện thân thể con mèo lớn lên không ít, thậm chí trên người còn bắt đầu hiển lộ ra vằn xinh đẹp.
Nó ngồi dưới đất, l.i.ế.m liếm móng vuốt, sau đó nhìn về phía tinh thần thể của hai người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận