Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 229


Nghe nói lần này bán đấu giá một chiếc vòng cổ kim cương giá trị trên trăm triệu, gọi là mặt trời vàng.
Lục Nhưỡng đứng dậy, dạo qua một vòng ở trong phòng, cuối cùng đi vào phòng để quần áo, mở ra một cái tủ quần áo, ném quần áo bên trong xuống, quả nhiên ở tận cùng bên trong thấy được một cái tủ sắt.
Sợi tinh thần lực màu đỏ xuyên thấu vào tủ sắt, giây tiếp theo, tủ sắt kiên cố theo tiếng bị phá.
Lục Nhưỡng khom lưng, từ bên trong lấy ra một cái vòng cổ kim cương.
“Có thích không?” Lục Nhưỡng cầm nó lên, giống như cầm một túi rác.
Không có nữ nhân nào không yêu thích châu báu!
Đặc biệt còn là châu báu trên trăm triệu!
Tô Vi đều phải cười cho sự nghèo túng của mình, đôi mắt cô không hề chớp dừng ở trên chiếc vòng cổ kim cương kia.
Lục Nhưỡng đứng dậy, đưa vòng cổ kim cương cho cô, “Cầm chơi đi.”
A, cái này, có thể tùy tiện chơi sao?
“Sẽ không bị người phát hiện chứ?” Trong lòng Tô Vi vẫn còn duy trì tiêu chuẩn đạo đức cao.
Lục Nhưỡng cười nhạo một tiếng, “Viên nguyên thạch này là ba anh đi Châu Phi, nhặt được trong đống rác. Ba làm thành vòng cổ tặng cho mẹ, năm đó, sau khi cha mẹ anh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, vòng cổ liền không cánh mà bay.”
A này.
Đống rác? Viên kim cương trên trăm triệu này?
Còn có vụ tai nạn xe cộ kia.
Nghe nói hiện trường tai nạn xe cộ thảm không nỡ nhìn.
Lúc ấy cha mẹ Lục Nhưỡng đang trên đường đi tham gia yến hội.
Trân quý như vậy.
“Anh vẫn nên lưu lại cho chính mình đi.”
“Mẹ anh đã nói qua, muốn để lại cho em.
Để lại cho cô? Là để lại cho nguyên thân đi.
“Thử xem đi.”
Lục Nhưỡng nghiêng người, khoanh tay trước n.g.ự.c dựa vào trên cửa tủ quần áo.
Tô Vi cầm vòng cổ trong tay, nhón chân, ghé sát vào gương tủ quần áo.
Vòng cổ trong tay thật sự là quá nặng, cô vừa mới để lên trên cổ liền cảm thấy cổ không chịu nổi.
Hơn nữa cũng không dễ đeo.
Một bàn tay tiếp nhận vòng cổ trong tay cô, thế cô đeo vào.
Vòng cổ tuy rằng mỹ lệ, nhưng thật sự là có chút quá mức quý khí, Tô Vi trông non nớt, có chút giống con gái trộm đeo châu báu của mẹ.
“Thật nặng.”
Mỹ lệ quả nhiên là cần trả giá đại giới.
“Châu báu sang quý đều nặng.”
Tô Vi đứng ở trước gương mặt, tự mình thưởng thức một phen, sau đó đột nhiên nghĩ đến một sự kiện.
Châu báu của cha mẹ Lục Nhưỡng vì sao sẽ xuất hiện ở chỗ này?
Lục Nhưỡng từ trong tủ sắt tìm được châu báu của mẹ hắn chẳng lẽ chỉ là một sự trùng hợp sao?
Tô Vi trộm nhìn Lục Nhưỡng, nam nhân hơi rũ mặt, không thấy rõ thần sắc.
Tổn thọ! Nam chủ đây là đang nghẹn đại chiêu!
Trách không được hắn sẽ xen vào việc người khác, nhúng tay vào sự tình Hạ Lưu, thậm chí còn đi vào chợ đen này, hóa ra hết thảy đã sớm có dự mưu.
Chẳng lẽ cái c.h.ế.t của cha mẹ Lục Nhưỡng có kỳ quặc?
Tô Vi thật cẩn thận tháo vòng cổ xuống, sau đó từ trong tủ quần áo tìm được một cái túi xách, thật cẩn thận nhét vào.
“Em cảm thấy thứ này quá quý trọng, vẫn nên để chính anh giữ đi.”
Dù sao cũng là di vật của mẹ Lục Nhưỡng.
Lục Nhưỡng nhìn chằm chằm Tô Vi trong chốc lát, rốt cuộc duỗi tay, cầm cái túi màu đen lại đây.
An tâm.
Tô Vi nháy mắt liền cảm thấy trọng trách ngàn cân trên cổ chính mình được dỡ xuống.
“Mẹ anh nói, nếu em không cần, vậy để lại cho con dâu.”
Tô Vi:……Chị dâu chưa từng gặp mặt, đây là em gái hiếu kính chị.
Lục Nhưỡng xác thật là có mục đích, mà cho tới bây giờ, mục đích của hắn mới triển lộ ra tới.
Tìm kiếm hung phạm g.i.ế.c c.h.ế.t cha mẹ.
Tô Vi ngồi ở trên đùi Lục Nhưỡng, nhìn hắn từ trong túi lấy ra một cái USB, cắm vào trong máy tính. Bên trong có ghi chú ngày folder, Tô Vi thấu đi lên nhìn chằm chằm, ngay sau đó, trên màn hình liền xuất hiện một bức ảnh chụp huyết nhục mơ hồ.
Đó là tài xế mặc tây trang, c.h.ế.t không nhắm mắt.
Tô Vi theo bản năng hô hấp cứng lại, lập tức liền đem đầu nhét vào trong lòng n.g.ự.c Lục Nhưỡng.
Cô nghe được nam nhân thấp thấp cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận