Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 250


Bác sĩ Bạch đang chuẩn bị nói chuyện, bên kia Tô Vi đã đi xa.
Lục Nhưỡng đứng ở cách đó không xa hút thuốc, bốn phía di động sợi tinh thần lực thuộc về hắn, không ổn định, vô cùng không ổn định, hơn nữa thập phần bén nhọn chỉ phương hướng bác sĩ Bạch.
“Anh, uống nước.”
Tô Vi ngoan ngoãn đưa nước trong tay cho Lục Nhưỡng.
“Không uống.”
Không nghĩ uống nước? Anh bị bệnh sao.
Lục Nhưỡng rũ mắt, đầu ngón tay kẹp t.h.u.ố.c lá nắm vành tai Tô Vi.
Nha! Để ý bỏng đến cô!
“Cho hắn cái gì?”
Thấy được sao?
“Một tờ giấy.”
“Thích hắn sao?”
Tô Vi ngượng ngùng, “Cũng không thể nói là thích đi, chỉ là……”
Nỗi lòng Lục Nhưỡng càng thêm bực bội, nếu người nam nhân này là một lính gác, hắn hiện tại có thể lập tức ăn tinh thần thể của hắn, làm hắn biến thành thiểu năng trí tuệ.
Tô Vi nhỏ giọng nói: “Anh ta lớn lên giống ông nội của em thời còn trẻ.”
Lục Nhưỡng:……
Bên kia, bác sĩ Bạch mở tờ giấy, mặt trên viết một bài thơ.
Nỗi nhớ quê!
Nơi này cách căn cứ thứ bảy gần nhất, địa phương nguy hiểm nhất chính là địa phương an toàn nhất.
Lục Nhưỡng nhìn chiếc xe việt dã kia nhập vào bên trong sông, sau khi hoàn toàn bao phủ, hướng ba người phía sau nói: “Đi thôi.”
Đi bộ đại khái hết bốn km, dựa theo cước trình của bốn người tới nói, bốn km phải đi mất một giờ.
Bác sĩ Bạch nhìn Tôn Dạng Dạng suy yếu bên người, “Tôn tiểu thư, cô có thể chứ?”
“Tôi có thể, cảm ơn.” Thần sắc Tôn Dạng Dạng đạm mạc, rút cánh tay chính mình đang được bác sĩ Bạch đỡ.
Bác sĩ Bạch cũng không cảm thấy xấu hổ, chỉ một lòng bảo hộ ở phía sau lưng cô.
Tôn Dạng Dạng thoạt nhìn thật sự là quá hư nhược, nhưng làm người không nghĩ tới chính là, cô lại có thể thật sự ngạnh chống đi được bốn km, vào căn cứ thứ bảy.
Căn cứ thứ bảy rất lớn, phân thành ba khu vực.
Bọn họ tới chính là khu vực bên ngoài nhất, phòng ở nơi này tương đối cũ nát, không có phương tiện như nội khu.
Nhưng cũng có chỗ lợi, dân cư thưa thớt, đối với Tô Vi bọn họ vô cùng thích hợp.
Lục Nhưỡng tìm được một khu biệt thự hoang vắng, biệt thự nơi này thoạt nhìn giống như thôn quỷ.
Tô Vi đứng ở phía sau Lục Nhưỡng, nhìn cỏ dại cao đến chỗ đầu gối chính mình, không nhịn được nhìn bốn phía xung quanh một chút.
Lục Nhưỡng tùy ý chọn một biệt thự.
Bên trong không có điện nước.
May mắn hiện tại là ban ngày, còn không cần điện.
Bên cạnh cách đó không xa chính là một con sông.
Bác sĩ Bạch vất vả cần cù lao động, không biết từ nơi nào tìm được một cái thùng, xách mấy thùng nước lại đây, súc rửa sạch sẽ hai tầng.
Trên lầu có hai phòng, dưới lầu cũng có hai phòng.
Tôn Dạng Dạng lựa chọn ở dưới lầu.
Bác sĩ Bạch cũng đi theo cô cùng ở dưới lầu.
Lục Nhưỡng không thích lầu một âm u ẩm ướt, hắn đi lên lầu hai, chọn một phòng lớn có ban công, sau đó mở ba lô, từ bên trong lấy vỏ chăn sạch sẽ dùng một lần ra.
Tô Vi:…… Ngài cũng thật chú trọng.
-
Giải quyết xong vấn đề dừng chân, hiện tại liền phải giải quyết vấn đề ăn cơm.
Nơi này thật sự hoang vắng, ngay cả rau dại cũng không có.
Nhưng có sông, có thể câu cá.
Bốn người làm cần câu cá giản dị, đến bờ sông câu cá.
Hoàng hôn rơi xuống, ánh chiều tà chiếu vào trên mặt Tôn Dạng Dạng, làm cả người cô thoạt nhìn càng thêm lãnh bạch yếu ớt.
Bác sĩ Bạch xem đến ngây ngốc, thần sắc ngơ ngẩn giống kẻ si tình.
Tô Vi dùng khuỷu tay chính mình thọc hắn một chút.
Bác sĩ Bạch hoàn hồn nhìn về phía Tô Vi.
“Nước miếng của anh chảy ra.”
Bác sĩ Bạch:……
-
Cuối cùng, Lục Nhưỡng câu được ba con cá, Tôn Dạng Dạng câu được hai con cá, Tô Vi và bác sĩ Bạch thu hoạch không con.
Tựa hồ là vô pháp tiếp thu chính mình lại có thể phế vật như vậy, trên mặt bác sĩ Bạch lộ ra vẻ nản lòng.
Tô Vi lại vô tư tiếp thu.
Chàng thanh niên vẫn là quá trẻ tuổi, không biết mị lực quang hoàn nam chủ, ngay cả cá cũng thích đi đến chỗ hắn chịu chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận