Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 294


“Nghỉ, nghỉ một chút……”
“Lại thêm một lát sẽ để cho em nghỉ.”
Đồ lừa đảo!
Đều đã qua hơn một giờ!
Tuy rằng kỹ thuật của Lục Nhưỡng xác thật tiến bộ hơn không ít, nhưng đối với Tô Vi tới nói, vẫn có hơi chút không chịu nổi.
Thiếu nữ ửng hồng mặt, cô chủ động duỗi tay bám lấy cổ Lục Nhưỡng, cúi người thò lại gần hôn hắn.
“Em mệt.” Tô Vi mềm giọng nói chuyện, rầm rì.
Lục Nhưỡng tạm dừng một chút, sau đó ách giọng mở miệng nói: “Chỉ chốc lát nữa thôi.”
Làm nũng thất bại.
Chỉ chốc lát cái đầu anh!
-
Một giấc ngủ tỉnh, sắc trời tối sầm.
Tô Vi bọc chăn, bị Lục Nhưỡng ôm vào trong ngực.
Bụng phát ra âm thanh than khóc.
Đói bụng.
Đối lập với thần sắc héo héo của Tô Vi, Lục Nhưỡng lại thần thanh khí sảng.
A, nam nhân.
-
Tô Vi và Lục Nhưỡng chuẩn bị đi đến tiệm cơm gần trường đại học, nghe nói vịt quay nơi đó vô cùng ngon.
Tô Vi từ trong một đống lớn phiếu gạo mà Thẩm Tường Tường cho tìm được mấy phiếu mua sắm, mặt trên vẽ quần áo và đồ dùng.
Dùng không xong dù sao cũng lãng phí.
Đúng lúc đi ngang qua một cửa hàng quần áo thoạt nhìn rất lớn, Tô Vi nắm tay Lục Nhưỡng đi vào, liếc mắt một cái liền nhìn trúng chiếc áo gió màu đen, mặt trên còn in hình rắn.
Thật là hợp với đại ma vương!
Tô Vi nhanh chóng gỡ xuống đưa cho Lục Nhưỡng.
Lục Nhưỡng híp mắt, hiển nhiên là muốn cự tuyệt.
“Em đột nhiên cảm thấy đầu thật choáng váng, khả năng anh mặc chiếc áo này vào thì em sẽ tốt lên.”
Lục Nhưỡng:……
“Thật sự rất đẹp.”
Tô Vi đối với thẩm mỹ của chính mình rất có tin tưởng.
Có thể là do được ăn no, hôm nay Lục Nhưỡng vô cùng dễ nói chuyện.
Hắn lại có thể thật sự mặc lên chiếc áo này.
Sau đó Tô Vi lại đưa cho hắn một cái quần jean rách.
Còn chưa có xem qua Lục Nhưỡng đổi phong cách, Tô Vi thật sự rất tò mò.
Đại ma vương cởi bỏ túi da ôn nhuận, rốt cuộc là bộ dáng gì?
Ngay sau đó, Lục Nhưỡng liền xuất hiện ở trước mặt Tô Vi.
Nói thật, nhìn quen Lục Nhưỡng ôn nhuận, chợt nhìn thấy hắn sắc bén soái khí như thế, lại làm Tô Vi lập tức có chút không biết làm sao.
“Chiếc quần này lọt gió.”
Với thể trạng này của ngài còn sợ lạnh?
Tô Vi moi moi lỗ rách trên quần jean, sau đó lại không nhịn được moi moi, cuối cùng lại không nhịn được moi moi.
Lục Nhưỡng rút bàn tay tác quái của Tô Vi ra, “Trở về lại cho em.”
Cho cô cái gì!
Cô chỉ là bị mắc hội chứng thích moi lỗ của người bình thường mà thôi!
May mắn, hết thảy đều phát sinh ở trong phòng thử đồ.
Nhưng kỳ quái chính là, Lục Nhưỡng lại có thể đối với chiếc quần jean rách này còn tính là vừa lòng.
Tô Vi cúi đầu, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm lỗ rách bên trên quần.
Lục Nhưỡng đổi về quần áo của mình, đem nó nhét vào trong túi.
“Buổi tối trở về mặc cho em xem.”
Không phải, anh có ý gì?
Làm giống như tôi là biến thái vậy.
Mua quần áo xong, hai người đi vào tiệm cơm.
Tô Vi ngẩng đầu, nhìn thấy cửa tiệm cơm viết một bố cáo: Cấm người phục vụ ẩu đả khách hàng.
A này……
Tiệm cơm có hơi chút ồn ào, đồ ăn lên rất chậm, Tô Vi và Lục Nhưỡng ngồi xuống đã nửa giờ, không có người tiếp đón, cũng không có người lại đây cho bọn họ gọi món ăn.
“Xin hỏi, hai vị ăn gì?”
Một đạo âm thanh quen thuộc truyền đến, Tô Vi ngẩng đầu đối diện cùng người trước mặt.
Ba giây đồng hồ sau, Thẩm Tường Tường bại trận trước, “sao hai người lại ở đây?”
Tô Vi đưa ra phiếu gạo của bản thân, trên mặt Thẩm Tường Tường lộ ra vẻ ảo não, cô một phen giữ chặt Tô Vi, “Đừng nói cho anh tôi.”
Tô Vi chớp chớp mắt, “Hay chính cô nói cho anh cô đi?”
Thẩm Tường Tường thong thả quay đầu, thấy được Thẩm Lưu Phong từ phòng riêng trên lầu hai đi xuống.
Thẩm Tường Tường:……
Thẩm Lưu Phong hôm nay vừa lúc có việc chiêu đãi người khác, liền chọn ở tiệm cơm này.
Trong phòng riêng, Thẩm Lưu Phong giơ tay gõ gõ mặt bàn, “Phiếu gạo anh cho em đâu?”
Thẩm Tường Tường nhìn về phía Tô Vi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận