Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 232


Đều là mạt thế! Lại còn có thể mở hội nghị thường kỳ! Nhà tư bản các ngươi có xấu hổ hay không! Chờ một chút, đây thuộc về nhà tư bản sao?
Xem như đi.
Tô Vi ngẩng đầu liếc mắt nhìn nhà tư bản Lục trước mặt.
Khi hắn nói chuyện, ngữ khí và tiếng nói lại có thể giống hắc lão đại như đúc.
Nam nhân, anh còn có kinh hỉ gì mà tôi không biết không?
“Ngài xem việc này an bài như thế nào?”
Bọn họ đang thảo luận chính là hội đấu giá ở chợ đen.
Ngón tay Lục Nhưỡng gõ mặt bàn, trên cổ tay hắn đeo đồng hồ vàng gần như lóe mù mắt người.
“Quy củ cũ.”
“Đúng vậy.”
Hội nghị thường kỳ còn chưa có kết thúc, người phía dưới lại có thể viết báo cáo.
Tô Vi nghe được mơ màng sắp ngủ.
Đầu cô lệch một cái, dựa vào trên vai Lục Nhưỡng ngủ.
Người đàn em đang diễn thuyết khựng lại, hắn nhìn thấy lão đại nhà mình giơ tay.
Tân bí thư vẫn luôn đứng ở bên cạnh lập tức liền đưa áo khoác trong tay tới.
Áo khoác rắn chắc bao lấy thân thể mềm mại của thiếu nữ, che khuất nửa khuôn mặt cô.
Người trong phòng hội nghị, đại bộ phận đều là lính gác, còn có một bộ phận nhỏ lính gác mang theo dẫn đường.
Lính gác mang theo dẫn đường phản ứng còn tính bình thường.
Tầm mắt của lính gác không có mang theo dẫn đường không khỏi tập trung đến trên người Tô Vi, biểu tình bắt đầu xao động.
Bọn họ cũng không biết vì sao, từ sau khi lão đại nhà mình mang theo nữ nhân này xuất hiện, tầm mắt bọn họ liền rốt cuộc vô pháp rời khỏi người cô, thật giống như trên người dẫn đường này có cỗ ma lực.
Ngay cả lính gác đang báo cáo cũng không nhịn được nuốt một chút nước miếng.
Tô Vi trong lúc ngủ, mơ thấy chính mình biến thành cục thịt mỡ lớn, ai cũng muốn cắn một ngụm.
Cô bỏ chạy.
Rất xa, cô nhìn thấy một người ngồi ở trên bảo tọa hoa sen.
Bồ Tát, pizza cứu mạng!
Tô Vi lớn tiếng hô to, cô vẫn duy trì hình tượng miếng thịt mỡ lớn, lộc cộc trực tiếp lăn đến trước mặt Bồ Tát, sau đó tứ chi mở ra, nỗ lực ngửa đầu.
Đừng hỏi cô tại sao thịt mỡ sẽ có đầu, cũng chỉ là mộng.
Người ngồi trên bảo tọa hoa sen không phải ai khác, đúng là Lục Nhưỡng.
Lục Nhưỡng ôn nhu dò hỏi cô, “Làm sao vậy, tín đồ của ta.”
“Có, có người muốn ăn con.”
“Vậy con đi lên đi.”
Đi lên? Đi lên đâu?
Tô Vi bò lên trên bảo tọa hoa sen, ngay sau đó, cô liền cảm giác thân thể chính mình nhẹ bẫng.
Cô bị Lục Nhưỡng cho vào trong lòng bàn tay, giơ lên cao.
Tô Vi xuyên thấu qua khe hở ngón tay Lục Nhưỡng, nhìn thấy độ cao phía dưới.
Đột nhiên, bàn tay nam nhân vừa lật, liền giống Phật Như Lai áp Tôn hầu tử.
Tô Vi nhanh chóng rơi xuống.
Khung cảnh thay đổi.
Lục Nhưỡng vừa rồi vẫn là Bồ Tát biến thành khách nhân trong nhà hàng.
Hắn mặc áo sơmi màu trắng, tay trái cầm đao, tay phải xoa cục thịt mỡ là cô.
Tô Vi:…… Ai sẽ ở trong nhà hàng cao cấp ăn cục thịt mỡ!
Rít gào như vậy, Tô Vi liền tỉnh.
Cô mở mắt, nhìn thấy Lục Nhưỡng cúi đầu nhìn chằm chằm tầm mắt cô.
Có thể là bị ác mộng ảnh hưởng, trong đầu Tô Vi theo bản năng vang lên hồi chuông cảnh báo.
Cô đang chuẩn bị đứng dậy nhảy xuống chạy trốn, không nghĩ tới vừa chuyển đầu, nhóm lính gác trong phòng hội nghị nhìn chằm chằm cô, ánh mắt càng thêm lộ liễu.
Tô Vi:!!!
Nơi này không lưu tôi, tôi nên đi nơi nào.
Cô ôm chặt đại ma vương!!
Hội đấu giá sắp tới, bí thư mới nhậm chức một ngày ít nhất chạy đến chỗ Lục Nhưỡng mười lần, rất nhiều chuyện đều cần Lục Nhưỡng lựa chọn.
Lục Nhưỡng làm lão đại mới nhậm chức, xử lý sự vụ thế nhưng cũng như cá gặp nước, nghiễm nhiên chính là người thừa kế số 2.
Nam nhân xử lý sự vụ một buổi sáng, Tô Vi nằm trên sô pha đã ngủ được ba giấc.
Cô cảm giác gò má của chính mình bị người nhéo nhéo.
Tô Vi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nghe Lục Nhưỡng hỏi cô, “Cơm trưa muốn ăn món gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận