Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 315


Nghe nói tóc của Đinh Thư Diệc đã bị mang đi trong căn cứ, hai ngày nữa sẽ ra kết quả.
Cô lập tức liền sẽ có được lính gác của chính mình.
Đây là phân phối hạng nhất của quốc gia, cưỡng chế chấp hành.
Tuy rằng điều này cũng không ảnh hưởng cô kết giao bạn lữ khác và kết hôn sinh con, tuy nhiên, lính gác và dẫn đường xứng đôi ở trên phương diện nào đó sẽ càng thêm phù hợp.
Không chỉ là thân thể, thậm chí cả linh hồn.
Bởi vậy, nhóm lính gác và dẫn đường nhất trí gọi máy xứng đôi là máy nhân duyên.
“Cũng không biết hắn là một người như thế nào.” Đinh Thư Diệc ôm mặt suy nghĩ trong chốc lát, ngay cả rác rưởi cũng quên nhặt.
Tô Vi tìm được một sợi tơ hồng, thực sạch sẽ, cô từ trong túi móc ra một cái nhẫn, xuyên qua, sau đó một lần nữa đeo ở trên cổ.
Đinh Thư Diệc thấy được, “Đây là cái nhẫn lần trước cô bị cướp?”
“Ừ.”
“Sao cô lấy được trở về vậy?”
“Bọn họ chỉ cướp vòng cổ, nhẫn rớt trên mặt đất.”
“Nha.” Đinh Thư Diệc gật đầu, hóa ra là vậy.
Cũng đúng, Tô Vi lớn lên gầy yếu như vậy, sao có thể đánh thắng được những người đó.
Kỳ thật Tô Vi nói dối, những người đó xác thật đã đoạt đi chiếc nhẫn của cô.
Tuy rằng không biết trên người chính mình vì sao sẽ treo một cái nhẫn như vậy, nhưng Tô Vi lại mạc danh cảm thấy thứ này rất quan trọng.
Quan trọng đến cô khó được giật giật đầu óc.
Buổi tối hôm bị cướp mất nhẫn, cô lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt những người đó, trong tay còn cầm một vật sáng lấp lánh.
Đó là pha lê cô nhặt được.
“Đừng đoạt đá quý của tôi!” Mặt cô lộ vẻ hoảng sợ, hét lớn một tiếng.
Quả nhiên, những người đó lập tức đuổi theo.
Những ngày nhặt rác rưởi, Tô Vi một hơi có thể đi mười km.
Bởi vậy, thể lực của cô cũng trở nên thực tốt.
Tô Vi một hơi chạy vào huyệt động.
Cô vừa quay đầu, nhìn thấy đám lưu manh đứng ở cửa do dự không dám tiến vào, “Các người không phải là không dám vào chứ?”
Đám lưu manh không chịu nổi bị cười nhạo, lập tức liền vọt vào trong huyệt động.
Dẫn đầu chính là một lính gác cấp SS.
Tuy rằng cấp bậc không cao, nhưng ở địa phương xa xôi như vậy cũng có thể xưng bá
“Bà cố, có đồ ăn tới.”
Tô Vi hướng bên trong hô một tiếng.
Bà cố di động thân thể khổng lồ đi tới, chặn tên côn đồ.
Ngày hôm qua, bà cố ăn tên lính gác hai trăm cân kia, Tô Vi nhặt chiếc nhẫn rơi trên mặt đất lên.
May mắn không bị mất.
“Ai, Vi Vi, cô có bạn trai chưa?”
“Có.” Tô Vi nói.
Đinh Thư Diệc trước mắt sáng ngời.
Cô đã nhận thức Tô Vi non nửa năm, vẫn là lần đầu tiên nghe được cô nói có bạn trai.
Tô Vi tiếp tục nói: “Chỉ là không quá ổn định, có đôi khi không mơ được.”
Đinh Thư Diệc:……
Tô Vi thường xuyên nằm mơ.
Trong mộng sẽ xuất hiện một người nam nhân.
Thích mặc sơ mi trắng, nấu cơm cũng rất ngon, đáng tiếc, cô trước sau không thấy rõ mặt hắn.
Ai, cô nhất định là xem nhiều tiểu thuyết quá.
Buổi tối hôm nay trở về sớm một chút tắm rửa ngủ đi.
-
Hôm nay Đinh Thư Diệc không có chuyện, hai người dọc theo đường đi chậm rì rì.
“Vi Vi, hôm nay là ngày kỷ niệm phượng hoàng, nghe nói còn có xe hoa du hành, chúng ta vào thành đi?”
Cái gọi là ngày kỷ niệm phượng hoàng là bắt đầu ở tám năm trước.
Lúc đầu là tràng đại hỗn chiến.
Nghe nói ngày đó, nhật nguyệt không ánh sáng, cát bay đá chạy.
Nhóm lính gác g.i.ế.c hại lẫn nhau, vị lính gác cấp Thần Lục Nhưỡng trong truyền thuyết kia cũng sắp lâm vào trạng thái bạo tẩu, một đạo kim quang phóng lên cao.
Phượng kêu thanh thanh, kim quang như mưa rơi xuống.
Lính gác lây dính đến kim quang nháy mắt liền khôi phục bình thường.
“Nghe nói chỉ có dẫn đường cấp Thần mới có thể làm được.”
Chuyện này đã được viết vào trong sách lịch sử, thậm chí trở thành tài liệu dạy học của Đinh Thư Diệc bọn họ, được lưu truyền rộng rãi.
“Đi nhé.”
Xe hoa du hành khẳng định có thể nhặt được rất nhiều đồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận