Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 351


"Cái kia, trên mặt tôi có hoa sao?" Tô Vi ngượng ngùng, Doãn Tĩnh đã nhìn chằm chằm cô hết mười phút.
Cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, cũng không nói lời nào, đôi mắt hồng hồng.
Biểu tình kia, giống như tìm được đứa con bị lừa bán nhiều năm.
"Mấy năm qua, cô đã sống như thế nào?"
Tô Vi thành thật nói: "Nhặt rác rưởi."
"Vì sao không tới tìm chúng tôi?" Nói xong câu đó, Doãn Tĩnh khựng lại, sau đó mới hoảng hốt nhớ tới Tô Vi đã không có ký ức trước kia.
Cũng đúng, bị đánh sâu vào như vậy, có thể còn sống cũng đã thực không tồi.
"Tôi nên sớm nghĩ đến, phượng hoàng dục hỏa trùng sinh, cô sẽ trở về." Doãn Tĩnh ngồi trên sô pha, duỗi tay che lại mặt chính mình.
Tô Vi nhìn thấy có vệt nước trong suốt ướt át từ khe hở ngón tay cô chảy ra.
Không phải, hiện tại là tình huống như thế nào.
Cô không phải thế thân? Mà là bạch nguyệt quang thật về nước sao?
Đột nhiên, Lục Nhưỡng đang ngủ phát ra một trận động tĩnh kỳ quái.
Doãn Tĩnh nhanh chóng đứng dậy mở cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy Đại Bạch xà đang nỗ lực nuốt xuống quả trứng vừa mới không cẩn thận bị nó nhổ ra.
Đại Bạch xà nhìn Lục Nhưỡng nằm ở trên giường một cái, may mắn không tỉnh, bằng không nhất định sẽ bị đánh.
"Quả trứng này…… Là cái gì?" Doãn Tĩnh khó hiểu.
"Nghe nói hình như là trứng của tôi?" Tô Vi cũng không phải rất rõ ràng, dù sao Lục Nhưỡng là nói như vậy.
Lục Nhưỡng không phải nói là đã ném quả trứng đi sao? Sao lại ở chỗ này?
"Hình như là nó nhổ ra?" Tô Vi có chút ghét bỏ.
Doãn Tĩnh tiến lên, tưởng duỗi tay đi lấy trứng, bị Đại Bạch xà cảnh cáo.
Đại Bạch xà há mồm, phát ra âm thanh uy h.i.ế.p "nhè nhẹ".
"Tô Vi, cô đi đi."
Tôi cũng sợ nó cắn tôi.
Tô Vi thật cẩn thận duỗi tay điểm điểm quả trứng kia, Đại Bạch xà không có động tĩnh gì, chỉ cảnh giác nhìn chằm chằm Doãn Tĩnh.
Tô Vi nhân cơ hội dùng khăn lông bao vây lấy, lau khô quả trứng sau đó ôm vào trong lòng ngực.
"Đây đại khái là tinh thần thể của cô." Doãn Tĩnh suy đoán.
Cô đẻ ra?
Tô Vi cảm giác quả trứng này có chút nóng lên, như là đang nỗ lực đáp lại lời Doãn Tĩnh, cũng như là đang cầu cứu cô.
"Tinh thần thể tử vong, chủ nhân vẫn sống được."
Doãn Tĩnh nhìn về phía Lục Nhưỡng, biểu tình trở nên cực kỳ phức tạp.
Bởi vì ở trong bụng bạch xà đã lâu, cho nên bên ngoài quả trứng đã bị ăn mòn.
Tô Vi cảm giác, chỉ cần cô hơi nhẹ nhàng gõ một chút, quả trứng này liền sẽ vỡ vụn.
Nếu không phải hôm nay bạch xà nhổ trứng ra, có lẽ quả trứng này qua mấy ngày nữa sẽ bị bạch xà tiêu hóa mất.
"Tám năm trước trong tràng hỗn chiến kia, mọi lính gác đều bị dược vật khống chế lâm vào trạng thái điên cuồng. Lúc ấy cấp bậc của cô còn chưa đạt đến dẫn đường cấp Thần, bởi vì cô bị công kích, cho nên cưỡng chế tiến hóa, mới xuất hiện trạng thái c.h.ế.t giả sống lại."
Doãn Tĩnh phân tích như thế: "Về phần Lục Nhưỡng vì sao muốn ăn tinh thần thể của cô……"
Tô Vi vừa mới tiếp thu chính mình chính là bạch nguyệt quang của Lục Nhưỡng, mà không phải thế thân trong tác phẩm văn học m.á.u chó gì, hiện tại lại phải tiếp thu việc bạch nguyệt quang c.h.ế.t giả sau khi về nước phát hiện nam chủ thèm nhỏ dãi tinh thần thể của cô?
"Bởi vì ăn ngon sao?"
"Bởi vì sợ mất đi."
-
Tô Vi ôm trứng của cô ngồi ở bên người Lục Nhưỡng, cả người còn có hơi chút phát ngốc.
Nói thật, bởi vì không có ký ức trước kia, cho nên khi nghe người khác kể lại sự tình trước đây, cô luôn có loại cảm giác như đứng ở thế giới thứ hai nhìn qua.
Chỉ là trái tim có hơi chút đau.
Lục Nhưỡng còn chưa có tỉnh.
Đại khái lần này hắn là thật sự mệt mỏi.
Doãn Tĩnh canh giữ ở trong phòng khách, Hoa Tễ đợi lâu không thấy người, cũng đi lên.
Thân thể Hoa Tễ còn chưa có khôi phục, vừa vào cửa ngửi được hơi thở Lục Nhưỡng liền muốn nôn.
Đành phải canh giữ ở cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận