Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 81


Chu Kình Thiên bị Lục Nhưỡng đạp một chân lên ngực.
Hắn dùng sức giãy giụa, lại chỉ thêm được mấy dấu chân trên ngực.
Lục Nhưỡng và Chu Kình Thiên đánh nhau cũng không huyết tinh, bởi vì Lục Nhưỡng chỉ cần động một ngón tay, Chu Kình Thiên đã bị hắn đánh ngã.
“Lục Nhưỡng! Tao muốn g.i.ế.c mày! Tao muốn g.i.ế.c mày!” Chu Kình Thiên chổng vó giãy giụa, giống con ếch nằm trên chảo nóng.
Lục Nhưỡng thờ ơ, thậm chí có chút không kiên nhẫn.
“Leng keng, leng keng……” Chuông cửa vang lên.
Lục Nhưỡng nhìn thoáng qua Tô Vi.
Tô Vi lập tức cơ linh chạy tới mở cửa.
Ở trong nháy mắt khi cửa mở ra, cô nghe được phía sau có âm thanh pha lê vỡ vụn truyền tới, Tô Vi quay đầu, nhìn thấy Chu Kình Thiên nằm ở trên một đống mảnh kính, bên cạnh là một cái bàn trà bị vỡ.
Vừa rồi Chu Kình Thiên còn đã từng giới thiệu qua, nói cái bàn trà này là tư nhân định chế, phải tốn vài rương mì ăn liền mới mua được.
Hiện tại, bàn trà cao cấp do tư nhân định chế liền hương tiêu ngọc vẫn như vậy, cũng không biết Chu Kình Thiên có đau lòng hay không.
Nhưng hắn hiện tại đại khái là không có cơ hội đau lòng.
Chu Kình Thiên chôn mặt nằm ở trên mảnh vỡ kính, m.á.u tươi lan tràn ra, thấm vào dép lê của Lục Nhưỡng.
“Vị lính gác nào nổi điên?” Tô Vi mở cửa cho hai người mặc áo blouse trắng đi vào, trong tay còn cầm một cái ống tiêm, không biết có chứa dược vật gì.
Lục Nhưỡng giơ tay chỉ chỉ Chu Kình Thiên nằm trên mặt đất.
Hai người mặc áo blouse trắng lập tức tiến lên, đ.â.m ống tiêm xuống cổ Chu Kình Thiên.
Ngay sau đó, Chu Kình Thiên ban đầu còn có hơi chút giãy giụa liền hoàn toàn an tĩnh như gà.
Tinh thần thể gà trống cũng đi theo biến mất.
Nhóm người áo blouse trắng căn bản là không điều tra nhiều, dù sao tiến vào vừa thấy tình huống, trên mặt đất nằm một người m.á.u tươi đầm đìa, bên cạnh đứng một người cao quý ưu nhã, còn có một cô gái tay chân nhỏ bé vừa thấy chính là linh vật, đương nhiên là kẻ trên mặt đất này giống kẻ điên nhất.
Nhóm áo blouse trắng nâng cáng, dùng dây cột chuyên dụng trói chặt Chu Kình Thiên.
Sau khi lật người qua, Tô Vi thấy được mặt Chu Kình Thiên.
Quả thực có thể dùng ‘thảm không nỡ nhìn’ tới hình dung.
Hủy dung là nhất định.
Không thể không nói, Lục Nhưỡng nghĩ đích xác thật sự chu đáo.
Nhân viên công tác trong bệnh viện tâm thần đều là người thường, bọn họ không nhìn thấy tinh thần thể của Chu Kình Thiên, hơn nữa trên mặt Chu Kình Thiên có thương tích, đã hủy dung, bởi vậy, càng thêm không có người nhận thức hắn.
Cho dù có người phát hiện không thấy hắn, tìm được hắn ở trong bệnh viện tâm thần cũng cần thời gian nhất định. Lúc đó, Chu Kình Thiên đại khái đã sớm nửa c.h.ế.t nửa sống, căn bản vô pháp lại đảm nhiệm công tác dẫn đường, biến thành một kẻ vô dụng.
Chu Kình Thiên bị mang đi.
Lục Nhưỡng cúi đầu nhìn đôi dép lê dính máu, nhíu mày, đứng dậy đi đến bên tủ giày, thay giày của chính mình, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Tô Vi còn ngơ ngác đứng ở nơi đó.
Tô Vi lập tức chạy chậm theo, cúi đầu thay giày của chính mình, cuối cùng lưu luyến mà nhìn thoáng qua bàn đồ ăn toàn thịt cá kia, còn có căn hộ rộng 488 mét vuông này.
Thật đáng tiếc.
-
Hai người đi ra khỏi căn hộ của Chu Kình Thiên, Tô Vi nhìn Lục Nhưỡng đứng ở bên người chính mình móc khăn tay ra, thong thả ung dung lau đi vết m.á.u trên đầu ngón tay.
Lúc này Lục Nhưỡng an tĩnh ủ dột.
Tô Vi trộm nhìn thoáng qua hắn, sau đó thật cẩn thận mà móc ra tay của mình.
Thừa dịp còn chưa đi ra khỏi tiểu khu, cô trước cọ mạng miễn phí một chút. Mạt thế, chỉ có tiểu khu như thế này mới có mạng miễn phí cho cô dùng ké.
Đáng tiếc, Chu Kình Thiên không có đáp ứng đưa căn hộ cho cô.
“Vi Vi.” Bên người truyền đến âm thanh của Lục Nhưỡng.
Tô Vi nhanh chóng khóa điện thoại di động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận