Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 360


Tô Vi đi siêu thị một chuyến.
Siêu thị ở bên trong trung tâm thương mại, bên ngoài trung tâm thương mại có một màn hình thật lớn, bên trên đang truyền phát tin về buổi biểu diễn tối hôm nay.
Vé vào cửa buổi biểu diễn một phiếu khó cầu, địa điểm ở ngay phụ cận sân vận động.
Từ trong nhà Lục Nhưỡng có thể nhìn thấy sân vận động kia, Tô Vi nhìn vé vào cửa trên mạng được thổi giá lên trời, hận không thể mở cửa nhà Lục Nhưỡng ra bán vé.
Nhưng may mắn, sau khi nhìn thấy tấm thẻ màu đen vô hạn của Lục Nhưỡng, Tô Vi rốt cuộc vứt bỏ tư tưởng bần cùng của chính mình.
Trên đường xách theo túi mua hàng về nhà, Tô Vi móc di động ra nhìn thoáng qua tin nhắn.
A, nam nhân, cô không liên hệ hắn, hắn cũng không liên hệ cô.
Ba ngày, vượt qua nguyên tắc mười hai giờ chia tay, không hiểu sao?
"Lục Nhưỡng, thế nào?"
Tinh thần lực phụ cận động trùng quá mạnh, đám người Doãn Tĩnh vô pháp thâm nhập, chỉ có một mình Lục Nhưỡng đi vào.
Nam nhân từ bên trong ra tới, nhíu mày.
"Không thích hợp."
"Không đúng chỗ nào?" Doãn Tĩnh khó hiểu.
Lục Nhưỡng quay đầu nhìn về phía huyệt động tối om, ngón tay móc vào trong một chút.
Hắn bắt được một sợi tinh thần lực màu đen, đó là của Trùng Vương.
Sợi tinh thần lực màu đen, mang theo hơi thở hư thối trải rộng toàn bộ huyệt động.
Doãn Tĩnh theo bản năng bưng kín miệng mũi.
Có hơi chút ghê tởm.
Tuy rằng cô không nhìn thấy, nhưng thân thể đã sinh ra phản ứng.
"Ngày mai lại xem lại."
Lục Nhưỡng duỗi tay kéo mũ choàng của chính mình, hắn đi ra huyệt động.
Doãn Tĩnh đi theo phía sau hắn, ra huyệt động, cô cảm nhận được sợi tinh thần lực trên người Lục Nhưỡng.
"Lục Nhưỡng, anh vẫn ổn chứ?"
"Ừ." Nam nhân biểu tình bình đạm, nếu không phải Doãn Tĩnh có thể cảm nhận được tinh thần lực hỗn loạn trên người hắn, dẫn tới cô vô pháp tới gần, chỉ cần nhìn vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng này của Lục Nhưỡng, cô thiếu chút nữa liền phải tin.
"Đừng để em ấy lại đây."
Tựa hồ có thể nhìn thấu tâm tư Doãn Tĩnh, Lục Nhưỡng nhíu mày cảnh cáo.
Doãn Tĩnh sờ sờ mũi, "Ừ, đã biết."
Nói xong, Doãn Tĩnh lên xe ngồi trên vị trí điều khiển, sau đó móc di động ra, đang chuẩn bị gửi tin nhắn cho Tô Vi, một bàn tay từ bên cạnh vươn tới, cầm đi di động của Doãn Tĩnh.
Doãn Tĩnh: 【 Lục Nhưỡng thoạt nhìn không tốt lắm……】
Tin nhắn vẫn còn ở trong khung soạn thảo chưa có gửi đi.
Lục Nhưỡng trực tiếp sửa chữ.
【 Lục Nhưỡng thoạt nhìn không tồi. 】
Gửi đi.
Doãn Tĩnh:……
Tô Vi thu được tin nhắn của Doãn Tĩnh, càng giận.
Cô còn tưởng rằng hắn đã chết!
Ba ngày, không gửi cho cô một tin nhắn!
Trông cậy vào cô nhắn tin trước sao? Không có khả năng!
Bên ngoài, buổi biểu diễn đã bắt đầu.
Tô Vi ôm trứng ngồi trên ban công, sau đó móc ra kính viễn vọng.
Sân vận động chen đầy fans của Âu Dương Hạnh Đắc, âm nhạc vang rung trời làm ba con phố chung quanh đều nghe được rõ ràng.
Quả trứng được cô đặt ở trong ổ mèo vừa mới mua.
Bên trên treo một thẻ bài do Tô Vi viết: Công chúa thỉnh chui ra.
Treo hai ngày, công chúa trứng một chút phản ứng đều không có.
Tô Vi tiếp tục ăn khoai lát.
Bên kia, buổi biểu diễn còn chưa có bắt đầu, các fan đang đi vào chỗ.
Di động cô đặt ở bên cạnh đột nhiên vang lên.
"A lô?"
"Vi Vi, tình huống của Lục Nhưỡng không tốt lắm, cô có muốn đến xem hắn hay không?"
Doãn Tĩnh vẫn luôn cảm thấy Lục Nhưỡng kiên trì muốn tới động trùng, dựa theo tình huống hiện tại của hắn tới nói thật có hơi chút miễn cưỡng.
Nhưng bởi vì hắn kiên trì, cho nên cô cũng không có cách nào.
Ngày đầu tiên tra xét động trùng, Doãn Tĩnh phân đội, Lục Nhưỡng là một mình hành động.
Hai ngày đầu đều không có vấn đề, ngày thứ ba, Doãn Tĩnh phát hiện tinh thần lực chung quanh Lục Nhưỡng bị tinh thần lực phụ cận động trùng Trùng Vương ảnh hưởng, trở nên cực độ táo bạo bất an.
Tình huống vô cùng nguy hiểm, Doãn Tĩnh nghĩ tới nghĩ lui, tuy rằng Lục Nhưỡng đã cảnh cáo, nhưng cô vẫn trộm gọi điện thoại cho Tô Vi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận