Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 131


Ngư dân ở phụ cận cứu hắn lên.
Nhưng mẹ hắn đã chết.
Một năm sau, hắn ba tái hôn, bên kia mang lại đây một nam đứa trẻ khác, so với hắn lớn hơn ba tuổi.
Quan hệ giữa hai người bọn họ cũng không tốt, mẹ kế nhìn như hiền lành, kỳ thật trong bông có đao, luôn thích bàn lộng thị phi. Quan hệ giữa hắn và ba càng ngày càng không thân mật, mỗi lần gặp mặt đều phải cãi nhau.
Thẳng đến năm hắn 16 tuổi, đi huyện thành học cấp 3, vào ký túc xá ở, mới thoát khỏi loại sinh hoạt hít thở không thông này.
Hắn bắt đầu cao lên, bắt đầu được nữ sinh chú ý, có người gửi thư tình cho hắn.
Hắn quen một người bạn gái, hai người ước định thi đậu cùng một trường đại học.
Sau này, bọn họ thật sự thi đậu cùng một trường đại học.
Bọn họ ở bên nhau rất nhiều năm, bởi vì thành tích tốt, cho nên Trần Thật Tắc từ khi còn đi học đã nhận được offer của một công ty lớn, tiền đồ tương lai một mảnh quang minh, hắn và bạn gái đã ước định tốt, sau khi tốt nghiệp liền kết hôn.
Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Ngày tốt nghiệp, hắn gặp tai nạn xe cộ, thời điểm tỉnh lại liền phát hiện chân mình không còn.
Ba không có tới, may mắn có bạn gái ở bên cạnh chiếu cố hắn.
Chờ đến khi hắn thoát ly khỏi thời kỳ nguy hiểm, bạn gái đề nghị chia tay.
Hắn biết, hôm nay chung quy sẽ tới, nhưng tâm hắn vẫn tồn hy vọng, ích kỷ hy vọng cô ở lại, nhưng cô cuối cùng vẫn rời đi.
“Chúng ta vẫn là bạn.” cô nói, “Anh có việc gì cứ tìm em.”
Di động vang lên một tiếng.
Là HR công ty lớn gửi tin nhắn tới hỏi thăm hắn.
Trần Thật Tắc nói tình huống của chính mình cho HR, bên kia trầm mặc vài giây, nói vài câu an ủi, sau đó là, “Đã hết thời hạn nhận chức, chúc ngài may mắn.”
Trong một tháng, hắn mất đi hai chân, mất đi công tác, mất đi bạn gái.
Tiền thuốc men kếch xù dừng ở trên đầu, người ba thật lâu không có xuất hiện rốt cuộc cũng đi đến trước mặt hắn.
Ba cho hắn một số tiền, nói chỉ có thể cho được như vậy, dư lại phải giữ cho anh hắn kết hôn.
Trần Thật Tắc một mình nằm ở bệnh viện, hắn không chơi di động, không ăn cơm, liền như vậy ngơ ngác mà nhìn ngoài cửa sổ.
Nhưng bởi vì không có tiền, cho nên giường ngủ của hắn bị dịch tới hành lang.
Hắn không nhìn thấy cửa sổ.
Có hộ sĩ tặng một quyển sách cho hắn.
Bên trong nói, “Thượng đế công bằng, không có thống khổ nơi nào có vui sướng? Như vậy, do ai tới đảm đương nhân vật thống khổ này? Chúc mừng anh, anh đạt được nhân vật này, không thể đổi.”
Không công bằng, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì là hắn tới gánh vác thống khổ?
Bởi vì hắn thống khổ, cho nên vui sướng của các người mới có vẻ trân quý như thế sao?
Trần Thật Tắc bắt đầu căm hận mỗi người, thậm chí bao gồm người tới trợ giúp hắn.
Hắn nghĩ các người hẳn là nên tới giúp tôi.
Bởi vì tôi thống khổ, cho nên các người mới vui sướng.
Là tôi thành tựu các người.
Thống khổ trong lòng càng thêm trầm trọng, vô pháp thư giải.
Trần Thật Tắc bắt đầu tìm kiếm con đường tự cứu rỗi chính mình.
Hắn đi theo nhóm người tình nguyện đi an ủi người cùng cảnh ngộ với hắn, cổ vũ bọn họ tin tưởng vào tương lai.
Đó là người thứ năm mà hắn gặp.
Thiếu niên trẻ tuổi ngồi trên xe lăn, nhìn cửa sổ phát ngốc.
Trần Thật Tắc đi đến bên người hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói, “Anh xem, thượng đế thật không công bằng, nó muốn chọn anh tới gánh vác sự thống khổ này, chúng ta hẳn nên phản kháng thượng đế.”
Sau này, hắn nghe nói thiếu niên kia nhảy lầu.
Khi nghe được tin tức này, trong lòng Trần Thật Tắc dâng lên một cỗ khoái ý.
Rốt cuộc, hắn rốt cuộc đã tìm được con đường cứu rỗi hắn.
Đó chính là, chỉ cần hắn làm người khác trở nên thống khổ hơn so với chính mình, như vậy, thống khổ của hắn chính là vui sướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận