Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 442


Hồng Nhi đứng ở nơi đó, mặt lộ ra vẻ không cam lòng.
"Ta nghe Hồng Nhi nói, muội ban đầu là chuẩn bị ở ngày đại hôn ám sát tên gian tặc kia?"
"Đúng vậy," Tô Vi gật đầu nói: "Hồng Nhi hẳn là biết, tên gian tặc kia có lòng nghi ngờ rất nặng, cho tới bây giờ vẫn còn cùng muội phân giường ngủ." Là bởi vì Tô Vi buổi tối ngủ thích đá người, cho nên Lục Nhưỡng sau khi bị cô đá cho tỉnh ba ngày ba đêm quyết định tạm thời không bê chiếc giường kia ra ngoài.
Thạch Nghiêu Thiên nhìn về phía Hồng Nhi.
Hồng Nhi gian nan gật gật đầu.
"Bởi vậy, muội cảm thấy ngày đại hôn là một cơ hội thực tốt. Ngày đại hôn, thân là Thái Tử tất nhiên sẽ uống rượu, chờ hắn uống say, cây trâm của muội liền sẽ đ.â.m vào trong cổ hắn, lấy đi tánh mạng của hắn."
Thân là nam nhân, Thạch Nghiêu Thiên hiểu nhất là nam nhân, lúc ấy xác thật là thời điểm nam nhân không có phòng bị nhất.
Nghe nói vị Thái Tử điện hạ kia còn có thói ở sạch, thời điểm làm loại chuyện này tất nhiên không thích bị người vây xem.
"Thật là ủy khuất Vi Vi, Vi Vi muội yên tâm, chờ sau khi phục quốc, muội chính là Hoàng Hậu duy nhất của huynh."
Hồng Nhi đứng ở phía sau Tô Vi nghe được lời này, mặt lại trắng bệch.
Tô Vi mỉm cười nói: "Muội tự nhiên biết Thái Tử ca ca sẽ không phụ muội. Vậy hiện tại, Thái Tử ca ca sẽ đưa muội trở về chứ?"
"Hiện tại không được, bên ngoài nơi nơi đều là người của Lục Nhưỡng đang tìm muội." Nghe thấy tin tức này, bàn tay bưng chung trà của Tô Vi không nhịn được run run.
Cô cúi đầu, nỗ lực nhịn xuống vệt nước trong hốc mắt.
Ban đầu, cô cũng không cảm thấy Lục Nhưỡng có bao nhiêu quan trọng, nhưng khi nghe được Thạch Nghiêu Thiên nói những lời này, cô mới đột nhiên phát hiện chính mình có bao nhiêu nhớ hắn.
"Hơn nữa, hiện tại đưa muội trở về, quá nguy hiểm."
"Muội không sợ nguy hiểm, Thái Tử ca ca."
"Nhưng ta lo lắng cho muội, muội cũng nói tên Lục Nhưỡng kia đa nghi, muội hiện tại trở về nói không chừng hắn sẽ hoài nghi muội, ta cảm thấy kế hoạch của muội vẫn nên thôi đi."
Thạch Nghiêu Thiên không chịu nhả ra, nắm tay Tô Vi giấu ở trong ống tay áo thong thả nắm chặt.
Phải nghĩ biện pháp khác.
Bởi vì bên ngoài có rất nhiều sự tình cần Thạch Nghiêu Thiên xử lý, cho nên hắn bồi Tô Vi ăn cơm xong liền lại đi ra ngoài.
Lục Nhưỡng giống như điên rồi, xốc tung mọi cứ điểm của hắn ở trong kinh thành, bọn họ cần phải nhanh chóng dời đi.
"Tô Vi." Thạch Nghiêu Thiên rời đi, Hồng Nhi đứng phía sau lưng cô, "Lời ngươi nói là thật hay giả?"
"Cái gì là thật? Cái gì lại là giả?" Tô Vi quay đầu nhìn về phía Hồng Nhi, "Ngươi lại là thật hay giả?"
"Ta đối với Thái Tử tự nhiên là thật tâm, ta từ nhỏ đã đi theo bên người Thái Tử, năm đó là ta bồi Thái Tử từ ám đạo hoàng cung chạy ra ngoài."
"Ngươi đối với hắn thiệt tình, ta đối với hắn cũng là thiệt tình, chỉ là trong lòng ta, quan trọng nhất vẫn là báo thù. Thái Tử ca ca đau lòng ta, muốn ta từ bỏ cơ hội này, nhưng ta không muốn từ bỏ, ngươi cũng biết, ta đã phải tiêu phí bao nhiêu tâm tư mới đạt được sự tín nhiệm của Lục Nhưỡng."
Kỳ thật đối với Hồng Nhi mà nói, cô không biết Tô Vi nói chính là thật hay giả.
Cô nhìn chằm chằm mặt Tô Vi, trong đầu nghĩ đến lại là hình ảnh Tô Vi và Thạch Nghiêu Thiên ngồi cùng nhau nói giỡn.
Khi còn nhỏ cũng vậy, cô chỉ có thể tránh ở trong chỗ tối bảo hộ Thái Tử điện hạ tôn quý.
Mà cô nương công phủ kia, mặc quần áo hoa lệ nhất, khiến y phục màu đen ảm đạm trên người cô càng thêm thất sắc. Cô nương kia được Thạch Nghiêu Thiên nắm tay, chơi đùa trong Ngự Hoa Viên, hắn lột quả vải cho cô nương kia ăn, giúp cô nương lau tay.
Cũng ôm cô, gọi cô là "Vi Vi muội muội".
Đều là sự tình Hồng Nhi đời này cũng không dám hy vọng xa vời.
Con người tóm lại đều có dục vọng.
Cảm tính chiến thắng lý tính.
Hồng Nhi thả Tô Vi đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận