Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 425


Tô Vi:??? Ngươi hơn phân nửa đêm lại đây chỉ để nói việc này?
Có ai mùa đông mỗi ngày đều gội đầu.
"Không gội."
Cô nghĩ tới, vừa rồi đại ma vương sờ soạng tóc cô.
Đại ma vương có thói ở sạch.
Cô không gội đầu.
Chân tướng.
Cô sẽ không trở thành nữ chủ thứ nhất bởi vì không có gội đầu cho nên bị nam chủ g.i.ế.c c.h.ế.t chứ?
"Ta hiện tại muốn đi gội đầu." Tô Vi xoay người trở lại phòng tắm, sau đó lại đi ra, "Hồng Hạnh, không có nước."
Hồng Hạnh không để ý đến cô.
Tô Vi lại kêu một tiếng, "Hồng Hạnh, không có nước."
Hồng Hạnh rốt cuộc hoàn hồn, đi theo Tô Vi tiến vào phòng tắm, giúp cô gội đầu.
Tóc của nữ tử cổ đại rất dài, gội tương đối phiền toái.
Gội đầu xong, Hồng Hạnh giúp Tô Vi vắt khô tóc.
Không có máy sấy, cô liền ngồi ở bên cạnh chậu than hong tóc.
Đại ma vương ngồi bên người cô, đầu ngón tay chạm chạm sợi tóc ướt dầm dề, ngửi được mùi bồ kết thanh đạm.
"Cô nương, có muốn bôi dầu hoa quế lên tóc không?" Hồng Hạnh cầm dầu hoa quế bôi tóc lại đây.
Tô Vi gật đầu nói: "Muốn."
Chai dầu hoa quế bôi tóc vừa mở ra, Lục Nhưỡng đã ngửi thấy một cỗ mùi hương thấp kém.
"Lương Minh, đi lấy của ta lại đây."
Lương Minh khựng lại, tầm mắt nhìn về phía Tô Vi mang lên vài phần cổ quái.
Nhìn ta làm gì? Quản gia.
Đối mặt với ánh mắt của Lương Minh, Tô Vi không thể hiểu được có một loại cảm giác “thiếu gia đã thật lâu không có cười như vậy".
Phiên dịch đến trường hợp bây giờ chính là: Thái Tử điện hạ lại có thể sẽ đem đồ của chính mình cho người khác dùng.
Người có thói ở sạch không chỉ không thích dùng đồ của người khác, còn không thích người khác dùng đồ của chính mình.
"Vâng, điện hạ."
Lương Minh đi ra ngoài trong chốc lát, sau đó cầm một cái hộp tiến vào.
Hồng Hạnh khom lưng, thế Tô Vi bôi dầu lên tóc.
"Bình này cho ngươi."
Tiết mục giải trí buổi tối kết thúc, đại ma vương đứng dậy rời đi.
Tô Vi nhìn tóc chính mình miễn cưỡng được hong khô, trong hơi thở đều là hương hoa quế ngọt thanh.
-
Đêm qua gội đầu lăn lộn có hơi chút muộn, hơn nữa mùa đông thực lạnh, bởi vậy Tô Vi dưỡng thành bệnh ngủ nướng.
Kỳ thật cô ở thời điểm nghỉ đông và nghỉ hè cũng không ăn cơm sáng, một giấc ngủ đến giữa trưa.
Mẹ cô ban đầu cũng nhắc mãi nói là thân thể không tốt, nhưng thời gian dài cũng không quản được cô.
"Đứng dậy, Vi Vi."
Ngươi là mẹ ta sao? Mẹ ta cũng chưa quản ta như vậy!
Hiện tại đại khái là 6 giờ sáng, trên bàn, ngoại trừ Lục Nhưỡng, cô và bữa sáng đều buồn ngủ.
"Không thể ăn sao?"
Ngươi có cổ quái gì sao? Suốt ngày chỉ thích xem người ta ăn cơm.
"Ăn ngon."
Là thật sự ngon, nhưng cô quá mệt nhọc.
Ăn ăn, đầu Tô Vi càng ngày càng thấp, cuối cùng trực tiếp ghé vào trên bàn, trong tay còn cầm một cái sủi cảo ăn được một nửa.
Lương Minh tiến vào, nhìn thấy Tô Vi nằm ở nơi đó, không biết là đã c.h.ế.t hay đang ngủ.
Đại khái là đã c.h.ế.t đi.
Hắn đã nói một người như Thái Tử điện hạ nhà mình, sao có thể khoan dung với một nữ nhân như thế?
"Điện hạ, đã bắt được toàn bộ nghịch tặc ẩn nấp trong Giáo Phường Tư."
Lục Nhưỡng cúi đầu liếc mắt nhìn Tô Vi một cái.
Tô Vi đã ngủ rồi.
Nam nhân đứng dậy, đi đến bên cạnh, tùy tay lấy áo của mình xuống, ném vào trên người cô.
Lương Minh trầm mặc trong chốc lát, tiến lên, không xác định xem xét hơi thở cô.
Ngủ.
-
Tô Vi ngủ gật, thời điểm tỉnh lại bữa sáng đều đã lạnh.
Cô chớp chớp mắt, thần sắc nhập nhèm.
Đại ma vương không thấy đâu, sao không đánh thức cô dậy?
Ủa? Trên người cô sao có chiếc áo? Đại khái là có người hảo tâm đi ngang qua, thấy cô lạnh nên phủ thêm cho cô đi.
Tô Vi vén rèm cửa lên, một cỗ gió lạnh thổi vào tới, cô co rúm lại, sau đó đột nhiên phát hiện bên ngoài tuyết rơi.
Tô Vi lập tức liền xông ra ngoài.
Tuyết đã tích một tầng hơi mỏng, Tô Vi ngồi xổm xuống, dùng tay đào.
Cô đắp một người tuyết, sau đó lại đắp một người tuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận