Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 145


Bởi vì trùng mẫu sợ lửa, cho nên trên người mọi người đều mang theo mồi lửa.
Lại bởi vì trùng mẫu thập phần mẫn cảm với mồi lửa, cho nên không đến vạn bất đắc dĩ, mọi người sẽ không vận dụng mồi lửa trong tay, để tránh bị trùng mẫu chú ý tới.
Tô Vi nhạy bén nhận thấy được tâm tình của đại ma vương tựa hồ không quá tốt.
Đại khái có quan hệ với sự tình đêm hôm qua đi.
Tô Vi trộm sờ sờ cơ bắp của chính mình.
Oa nha.
Cô thật là cường tráng.
Tô Vi không nhịn được bưng kín mặt, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Đã sắp đến động trùng.
Dỗ một chút đi.
Ở dưới không khí mọi người nhất phái đều nghiêm túc khẩn trương, Tô Vi tiến đến bên tai Lục Nhưỡng, nhỏ giọng nói: “Anh biết ăn cái gì sẽ không bị muỗi cắn không?”
Nam nhân thong thả ung dung rũ mắt liếc nhìn cô một cái.
Thật ngốc.
“Là pudding.”
Bởi vì đêm qua không ngủ tốt, cho nên Lục Nhưỡng nhắm mắt lại, không tiếp thu chuyện cười dỗ dành của cô.
Sao khó dỗ như vậy chứ.
Nam nhân khoanh tay trước ngực, dựa vào bên cửa sổ xe, duy trì một tư thế ngủ cực kỳ soái khí.
Bởi vì đêm qua tức giận, cho nên buổi sáng hôm nay Lục Nhưỡng cũng không có để Tô Vi bện tóc cho hắn.
Kỳ thật Lục Nhưỡng bện tóc trông rất đáng yêu.
Hôm nay tóc Tô Vi cũng có chút lộn xộn, bởi vì đây là chính cô tự chải.
Tóc Tô Vi đã rất dài, lần trước Lục Nhưỡng đã thế cô sửa một lần, nhưng tóc cô mọc ra rất nhanh.
Tô Vi tùy ý buộc tóc chính mình một vòng, sợi tóc mềm mại đảo qua cánh tay Lục Nhưỡng, mang theo hơi thở độc đáo thuộc về trên người cô gái nhỏ.
Tiếng hít thở của Tô Vi phun ở chỗ gò má Lục Nhưỡng.
“Em bện tóc cho anh nhé?”
Không nói lời nào coi như anh đồng ý.
Dỗ nam nhân cũng thật khó.
May mắn cô nhớ rõ, lần trước chải đầu cho Lục Nhưỡng, hắn thoạt nhìn còn rất thoải mái, giống như con mèo nhỏ được gãi đầu.
Tô Vi móc ra chiếc lược nhỏ mang theo người, bắt đầu chải đầu cho Lục Nhưỡng.
Sợi tóc nam nhân mềm mại đến cực điểm, hoàn toàn không giống hắn.
Đây có thể là địa phương mềm mại nhất trên người Lục Nhưỡng đi.
Nam nhân nhắm hai mắt, mặc cho Tô Vi lăn lộn, bộ dáng mạc danh có hơi chút ngoan ngoãn.
Rốt cuộc cũng tới phụ cận động trùng mẫu, ước chừng mười chiếc xe quân dụng ngừng ở trên bãi cỏ tương đối rộng lớn.
Võng tinh thần lực phụ cận động trùng mẫu đã bện xong, bởi vì Lục Nhưỡng vừa mới “Thăng cấp” thành công, cho nên dựa theo cấp bậc trước mắt tới xem, hắn lại có thể là lính gác cấp bậc tối cao nhất.
Hiện tại, Tả Phạt Thu, Doãn Tĩnh và Lục Nhưỡng tạo thành ba tầng lãnh đạo đang mở họp.
Tô Vi chia cho Hoa Tễ ở bên cạnh một chút hạt dẻ cười.
“Ăn chút hạt dẻ cười đi, vui vẻ một chút.”
Hoa Tễ:……
“Cứ làm như vậy đi.”
Bên kia rốt cuộc đã thảo luận ra kết quả.
Tả Phạt Thu đã nghiên cứu con trùng mẫu này thật lâu, hắn biết quy luật sinh tồn của con trùng mẫu này.
“Thời điểm trùng mẫu đẻ trứng là suy yếu nhất, có thể từ độ mạnh yếu của võng tinh thần lực tới phán đoán trình độ suy yếu.”
Tả Phạt Thu đem phát hiện của chính mình nói cho mọi người.
Tô Vi ngẩng đầu, nhìn về phía võng tinh thần lực rậm rạp trên đỉnh đầu, bọn họ giống như là đồ ăn ở dưới cái lồng bàn.
“Chờ võng tinh thần lực bạc nhược, chính là thời điểm chúng ta vào sơn động.”
Tuy rằng biết phần thắng không lớn, nhưng mọi người vẫn nỗ lực.
Thân là một thành viên tầng lớp lãnh đạo, Lục Nhưỡng bởi vì tạm thời không thể hút thuốc, cho nên trong tay đổi thành cầm một cây kẹo que.
Còn là vị dâu tây.
Hai ngón tay trắng nõn thon dài của nam nhân nhéo que kẹo, thong thả ung dung xoa.
Giấy gói kẹo còn chưa có xé ra, một viên kẹo que tròn vo được hắn cầm ở trong tay chuyển động trên dưới.
Trên mặt Lục Nhưỡng không có biểu tình gì biến hóa, chỉ ôn hòa nghe Tả Phạt Thu và Doãn Tĩnh thảo luận, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa một chút, tâm tư căn bản là không ở nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận