Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 122


Bước chân Trần Thật Tắc khựng lại, sau đó gật đầu nói: “Trí nhớ của tôi tương đối tốt.”
Lục Nhưỡng hỏi xong, liền không nói gì nữa.
Hắn nắm tay Tô Vi, tầm mắt xoay chuyển ở trong sơn động, ý cười châm chọc treo trên khóe môi không có giảm xuống.
Không thích hợp, trạng thái này của đại ma vương thấy thế nào cũng không giống như là bộ dáng không thành vấn đề.
Cô có phải đã xem nhẹ phần cốt truyện nào hay không?
Trong sơn động xác thật có võng tinh thần lực Trùng tộc lưu lại, hơn nữa thập phần cường đại, Hoa Tễ một kéo hai, đã có chút đổ mồ hôi.
“Hay là chỉ đi đến đây đi? Để dẫn đường lưu lại nơi này?”
Doãn Tĩnh nhìn thấy mồ hôi lạnh trên mặt Hoa Tễ, mở miệng nói cùng Trần Thật Tắc.
Trần Thật Tắc có vẻ có chút vội vàng, “Đi thêm một chút đi, không có gì nguy hiểm.”
“Vậy đi thôi.” Người nói chuyện chính là Lục Nhưỡng.
Sơn động không tính là hẹp hòi, hắn nắm tay Tô Vi, khi nói chuyện trên mặt thậm chí còn mang lên vài phần ý cười. Cặp đồng tử đen nhánh rơi xuống trên người Trần Thật Tắc ở phía trước, ý vị châm chọc càng thêm rõ ràng.
Tô Vi rõ ràng nhìn thấy Lục Nhưỡng nâng một bàn tay khác lên mơn trớn võng tinh thần lực trong không khí của Trùng tộc, sau đó nhẹ nhàng kéo một cái.
Võng tinh thần lực nhìn như cứng cỏi không tồi, đã bị hắn kéo đứt.
Tinh thần lực màu xanh lục, chắc chắn, đan xen ngang dọc ở trong sơn động. Một hàng ba người Doãn Tĩnh đi trước cũng không thể nhìn thấy sợi tinh thần lực, bởi vậy, khi bọn họ đi xuyên qua, tinh thần lực của bản thân cũng bắt đầu không ổn định lên.
Lúc này liền cần dẫn đường trợ giúp.
Tô Vi nhấc chân, tránh thoát sợi tinh thần lực trên mặt đất.
Sau đó khom lưng, tránh thoát sợi tinh thần lực bên cạnh người.
Lại cúi đầu, tránh thoát sợi tinh thần lực trên đỉnh đầu.
Eo, chân, đầu, mệt mỏi quá.
Cô lặng lẽ nhìn thoáng qua Lục Nhưỡng.
Sợi tinh thần lực đối với Lục Nhưỡng tới nói căn bản chính là thương tổn bằng không, hắn tùy tay kéo liền đứt.
Nhưng nếu đụng tới thân thể Tô Vi, Đại Ngốc Xuân của cô đều phải sợ tới mức run run lên.
Lục Nhưỡng cúi đầu, nhìn thấy cô gái nhỏ bởi vì không cẩn thận đụng tới sợi tinh thần lực cho nên gò má hiện ra vài phần tái nhợt.
Lục Nhưỡng giơ tay, đầu ngón tay bay ra một sợi tinh thần lực màu đỏ.
Sợi tinh thần lực màu đỏ này cùng sợi tinh thần lực màu xanh lục trong sơn động quấy loạn ở bên nhau, chỉ nháy mắt, liền cắn nát sợi tinh thần lực màu xanh lục.
Tốc độ cực nhanh, quả thực như máy xay.
Áp lực trong sơn động nhỏ hơn rất nhiều.
Ba người Doãn Tĩnh đi trước cũng cảm thấy tinh thần lực của chính mình không có áp lực như trước.
Trần Thật Tắc lại lộ ra biểu tình nghi hoặc, nhưng không có nhiều lời, chỉ tiếp tục mang theo người đi vào bên trong.
Doãn Tĩnh lo lắng an nguy của Hoa Tễ và Tô Vi hai dẫn đường tay trói gà không chặt, một lần nữa muốn lưu bọn họ tại nơi nào đó, đều bị Trần Thật Tắc cự tuyệt.
“Lại đi thêm một đoạn đi, sắp đến rồi.”
Câu nói “sắp đến rồi” của Trần Thật Tắc rốt cuộc cũng khiến cho Doãn Tĩnh hoài nghi.
Nhưng thời gian đã muộn, sau khi mọi người vòng qua một chỗ ngoặt, lọt vào trong tầm mắt chính là xương khô màu trắng đầy đất.
Trong sơn động đại khái dài hơn một trăm mét, rộng hơn 3 mét.
Âm khí trắng ởn, sơn động cổ quái, ánh vào mi mắt.
Còn có từ bên trong hắc động truyền ra tiếng hít thở thuộc về Trùng tộc.
Tô Vi cúi đầu, nhìn thứ bị chính mình dẫm đến, cô theo bản năng ngừng lại một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lục Nhưỡng.
Trong sơn động thực tối, chỉ có đèn pin của di động trong tay Trần Thật Tắc còn sáng lên.
Ở dưới ánh đèn mỏng manh như vậy, Tô Vi thấy rõ ràng trên mặt Lục Nhưỡng mang theo hưng phấn thị huyết.
Chú ý tới ánh mắt Tô Vi, Lục Nhưỡng cúi đầu, gương mặt kia càng chiếu ra vài phần quỷ quyệt, “Ngoan, sắp cho em ăn no rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận