Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 382


Thời điểm Tô Vi trở về còn mang đồ ăn về cho ba người nhà Chu Yến Thanh.
Chu Yến Thanh cảm động: “Cảm ơn phượng hoàng đại nhân.”
Không, đừng cảm ơn!
Đã đến giờ đi tắm suối nước nóng.
Tô Vi lấy áo tắm, "Manh Manh, cùng đi không?"
Manh Manh không có để ý đến cô.
Tô Vi đành phải đi một mình.
Cô đi đến muộn, khu nữ đã không còn người.
Cô thay áo tắm của chính mình, chậm rì rì đi vào ngâm.
A, thật thoải mái.
Sương mù màu trắng lượn lờ, Tô Vi ngửi được mùi lưu huỳnh.
"Meo ~" một đạo âm thanh vang lên.
Tô Vi phát hiện bên cạnh mình có một con mèo nhỏ.
Thời tiết quá lạnh, ngay cả mèo cũng trốn tới chỗ này sưởi ấm.
Tô Vi duỗi tay tưởng sờ sờ nó, bị con mèo quay m.ô.n.g né tránh.
Tô Vi nhắm mắt, đắm chìm ở trong suối nước nóng, cũng thuận tiện lấy Đại Ngốc Xuân ra bỏ vào trong suối nước nóng.
"Vi Vi." Một đạo âm thanh đột nhiên từ phía sau vang lên.
Tô Vi mở một con mắt, nhìn về phía cửa.
Trong sương trắng lượn lờ, một hình bóng quen thuộc xuất hiện ở trước mặt cô.
"Vi Vi."
Nam nhân lại kêu cô một tiếng.
Lại có thể là Lục Nhưỡng phiên bản thành niên!
Tô Vi ngâm mình ở trong nước nóng không nhúc nhích.
Lục Nhưỡng phiên bản thành niên đi tới, ngồi xổm trước mặt cô, ánh mắt câu nhân, nhìn dáng vẻ là muốn cùng cô làm sự tình không phù hợp với trẻ em.
"Anh……" Tô Vi nhìn bàn tay nam nhân lập tức liền phải chạm vào tay của mình, thong thả mở miệng nói: "Sao không có mặc quần bơi em mua cho anh?"
Sắc mặt nam nhân thay đổi, sau đó ôn nhu nói: "Anh đã quên, lần sau nhất định sẽ mặc."
Nam nhân vừa mới nói xong, thân thể hắn đột nhiên bị tinh thần thể của Tô Vi xỏ xuyên qua.
Đại Ngốc Xuân biến thân thành phượng hoàng phất qua không khí, "Lục Nhưỡng" trước mặt hóa thành tinh thần lực màu đen, tiêu tán ở trong không trung.
Lại là trò này!
Tên Trùng Vương này thật đúng là âm hồn không tan, hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Chỉ là một ảo ảnh đơn giản, Trùng Vương không ở đây, nhưng Tô Vi dám khẳng định, Trùng Vương tìm được bọn họ.
Thật đáng ghét.
Trong phòng quá nhỏ, Tô Vi thật sự không nhịn được, trực tiếp liền ra tới.
Cô mặc áo tắm dài, trở lại phòng.
Đứa trẻ còn chưa có ngủ, hắn đứng ở phía trước cửa sổ, tựa hồ đang xem cái gì.
Sợi tinh thần lực màu đỏ phía sau giương nanh múa vuốt, như là đang chuẩn bị chiến tranh.
"Đứa trẻ buổi tối không ngủ, sẽ không cao được nha."
Tô Vi đi qua, duỗi tay véo mặt đứa trẻ.
Lục Nhưỡng đứng thẳng thân thể, tầm mắt nhìn về phía Tô Vi chớp mắt trở nên sâu thẳm.
"Hắn đã tới?"
Trong phòng lâm vào an tĩnh, Tô Vi nói: "Anh đã nhớ ra?"
Đứa trẻ không có trả lời, chỉ giơ tay nhặt một sợi tinh thần lực màu đen rớt trên tóc cô, sau đó mở bàn tay ra, tùy tay vứt cho Đại Bạch trong lòng bàn tay ăn.
Đại Bạch hé miệng, ăn sợi tinh thần lực màu đen kia, lại không nhịn được nôn khan một trận, sau đó tiếp tục nhắm mắt ngủ.
"Anh nhớ ra từ khi nào?" Tô Vi vẫn duy trì tư thế nửa ngồi xổm, ánh mắt sáng lấp lánh.
Lục Nhưỡng không có trả lời, chỉ đi đến trước cái nơ con bướm, duỗi tay gãi gãi.
"Thật xấu."
Tô Vi:……
-
Vào đêm, Tô Vi và Lục Nhưỡng ngủ chung.
Tô Vi không nhịn được xoay người, tiếp tục xoay người.
"Ngủ đi."
Âm thanh trẻ con truyền tới.
Lục Nhưỡng nhíu nhíu mày, hiển nhiên là đối với âm thanh của chính mình còn thực không quen thuộc.
"không ngủ được, anh kể chuyện cổ tích cho em nghe đi."
"Không rảnh."
Tô Vi xoay người một cái, đè đứa trẻ ở dưới thân.
Lục Nhưỡng nhíu mày, duỗi tay đẩy cô.
Không đẩy nổi.
Đôi mắt Tô Vi càng ngạc nhiên.
"Anh, thật yếu nha."
Lục Nhưỡng:……
"Tô Vi……"
"Cho em véo mặt đi."
-
Ở qua một đêm, ngày hôm sau, Chu Yến Thanh mang theo một đám người rời chùa.
Tô Vi vẫn lựa chọn ngồi kiệu.
Trên xe, Lục Nhưỡng vẫn ngồi ở bên người Tô Vi, sắc mặt không thế nào đẹp, đại khái là vì đêm hôm qua bị cô quấy cho không ngủ được đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận