Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 242


Tuy rằng trang viên rất lớn, nhưng người hầu hạ nữ nhân cũng chỉ có một nữ phục vụ này.
Hôm nay, sau 12 giờ, một loạt bánh ngọt được đặt ở trước mặt nữ nhân.
Nữ phục vụ không có tâm tư đút cho cô ăn, chờ điện thoại vừa treo, chính mình liền bưng đi.
Thậm chí một ánh mắt cũng không có cấp cho Tô Vi và Lục Nhưỡng.
Đại khái quyền lợi của nữ phục vụ kia rất lớn, ngay cả quản gia nhìn thấy cô cũng phải cúi đầu.
Khi Diêu Phong không ở đây, nữ phục vụ là đại vương.
Tô Vi:…… Hôm nay không có cơm ăn.
Đây là ngày thứ ba Tô Vi mang theo Lục Nhưỡng ở nơi này.
Hai ngày trước, cô còn ý đồ mang Lục Nhưỡng đi ra ngoài, nhưng trang viên này đề phòng thật sự nghiêm ngặt, nơi nơi đều có cameras.
Hiện tại Lục Nhưỡng chính là một đứa trẻ không có chỉ số thông minh gì, căn bản không có sức chiến đấu.
Hơn nữa ý đồ của Diêu Phong thực rõ ràng, hắn nhìn như thái độ thành khẩn, kỳ thật cường ngạnh, căn bản là không có cho Tô Vi và Lục Nhưỡng không gian hoạt động tự do.
Bọn họ không được cho phép ra khỏi trang viên, hỏi ra thì nhận được câu trả lời là cần được Diêu Phong đồng ý.
“Đừng nhìn, ba cũng rất đói bụng.”
Hôm nay không có mang con trai ngốc tới ăn được đồ, nhưng công tác nên làm vẫn phải làm.
Buổi tối khai thông cho Lục Nhưỡng, ban ngày khai thông cho nữ nhân, Tô Vi chăm chỉ hơn cả đi làm.
Không quan hệ, không quan hệ, lãnh đạo giao công tác này cho cô, vậy thuyết minh công tác bây giờ không quan trọng.
Có thể tốt hay không, dựa vào duyên phận đi.
Tô Vi nối lại một sợi tinh thần lực cuối cùng của nữ nhân.
Cô nhìn ánh mắt vẫn trống rỗng của nữ nhân, không nhịn được thở dài một hơi.
Nữ nhân không khỏe lại, như vậy Lục Nhưỡng, về sau có phải cũng vẫn luôn là cái dạng này hay không?
Không thể nào, trên người Lục Nhưỡng có quang hoàn nam chủ.
Nhưng nếu có quang hoàn nam chủ, cũng sẽ không thay đổi thành như vậy đi?
“Lại đây, con trai.”
Tô Vi triệu hoán Lục Nhưỡng.
Lục Nhưỡng ban đầu an an tĩnh tĩnh ngồi xổm phía dưới bàn, nghe Tô Vi nói, liền đứng dậy đi tới.
“Anh ta là con trai cô?”
“Đúng vậy, thằng bé lớn lên có hơi chút già trước tuổi.”
Ủa ủa ủa?
Ai đang nói chuyện vậy?
Tô Vi cúi đầu, liếc mắt một cái, khiếp sợ nhìn nữ nhân ngồi trên xe lăn.
“Cô có thể nói được?”
Trên mặt nữ nhân lộ ra vẻ hoang mang, “Tôi sẽ không nói sao?”
A này, sẽ, nhưng trước kia không bình thường như vậy.
“Cô có còn nhớ rõ chính mình là ai không?”
Nữ nhân cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu, “Không nhớ rõ.”
Tình huống của nữ nhân so với Lục Nhưỡng càng nghiêm trọng hơn, trải qua Tô Vi trị liệu, cô hiện tại miễn cưỡng khôi phục tốt hơn so với Lục Nhưỡng.
“Đôi mắt anh ta vì sao lại là màu đỏ?” Nữ nhân biến thân thành ‘mười vạn câu hỏi vì sao’.
“Kỳ thật, anh ấy bị bệnh nghiêm trọng, không chỉ có đôi mắt biến thành màu này, ngay cả đầu óc cũng càng ngày càng thiểu năng trí tuệ.”
Nữ nhân, “A.”
Cô thấy tôi tin sao?
“Khụ,” Tô Vi ho nhẹ một tiếng, “Anh ấy là lính gác, bởi vì sử dụng tinh thần lực quá độ, cho nên liền biến thành dạng này.”
“Anh ta là nam nhân của cô?”
“Khụ khụ khụ……” Tô Vi bị nước miếng của chính mình sặc đến.
“Không phải!”
Tô Vi nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Lục Nhưỡng, mặt đỏ lên, vẻ mặt nghiêm túc, “Gọi ba đi.”
Lục Nhưỡng rũ mắt nhìn cô, sau đó cúi người, hôn hôn trán của cô.
Mặt Tô Vi trực tiếp đỏ ửng.
Nữ nhân phát ra một đạo tiếng cười thực ngắn ngủi.
Tô Vi:…… Lục Nhưỡng rốt cuộc là khờ thật hay khờ giả đây?
“Đúng rồi, có thể giúp tôi một việc không?” Nữ nhân đột nhiên mở miệng.
Tô Vi lập tức nói: “Tôi thông minh có giá khác.”
Nữ nhân có một cái phòng ngủ rất lớn, bên cạnh phòng ngủ chính là một căn phòng để quần áo cực lớn.
Bên trong có quần áo bốn mùa, nữ nhân ngồi trên xe lăn, nhìn về phía Tô Vi mang theo Lục Nhưỡng trốn vào trong phòng để quần áo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận