Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 136


Nói tới đây, Tả Phạt Thu lắc đầu nói: “Đáng tiếc, bọn họ căn bản là ốc còn không mang nổi mình ốc.”
Xác thật, mỗi căn cứ đều có vấn đề của chính mình.
Hiện giờ Trùng tộc tràn lan, vô số động trùng lớn lớn bé bé triển khai ở trong phạm vi toàn thế giới.
Rất nhiều căn cứ nhỏ bị Trùng tộc xâm chiếm, vô số nhân loại bị chết.
Lực lượng nhân loại ở trước mặt Trùng tộc tựa hồ quá mức nhỏ yếu, giống như con kiến giãy giụa, mặc kệ giãy giụa như thế nào, đều không thể chạy thoát vận mệnh cuối cùng.
“Dù khó khăn, không phải vẫn sống sót sao?” Doãn Tĩnh thấp giọng nỉ non một câu, “Chỉ cần trong lòng có vướng bận, tồn tại liền có hy vọng.”
-
Lục Nhưỡng một ngày đều không có trở về, Tô Vi căn bản là không lo lắng hắn, bởi vì dựa theo thực lực của đại ma vương, cô hẳn nên lo lắng cho sáu con trùng con kia có thể toàn thây hay không.
Một mình ngủ một cái giường, cô muốn ngủ như thế nào liền ngủ.
Cô xoay ngang, xoay dọc, xoay nghiêng, lật úp!
Không có đại ma vương quấy rầy cô!
Tuy rằng thời điểm Lục Nhưỡng ngủ thực an tĩnh, ngay cả tiếng hít thở đều gần như không nghe được, nhưng nhà ai ngủ bên cạnh đại ma vương mà không sợ hãi nha! Quan trọng nhất chính là, đại ma vương kia còn có tính gắt ngủ!
Tô Vi ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác n.g.ự.c thực nặng, giống như là có một con voi ngồi trên người cô.
Nằm mơ sao?
Cô mơ mơ màng màng cảm thấy chính mình bị quỷ áp giường.
Nhưng đôi mắt như thế nào cũng không mở ra được, bởi vì quá mệt nhọc.
Nhưng con voi trước n.g.ự.c kia như thế nào cũng không chịu dịch khỏi vị trí, Tô Vi bị ép tới thở không nổi, không có cách nào, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn mở to mắt ra.
Sau đó liền thấy được…… Một, một con gà?
Tô Vi đối diện với Đại Ngốc Xuân ngồi xổm trên n.g.ự.c chính mình.
Đại Ngốc Xuân giống như ăn kích thích tố, biến thành một con gà cao nửa người.
Không chỉ có lông chim đầy đặn giống hoa bồ công anh, toàn bộ trạng thái cũng là nét mặt toả sáng.
Nằm mơ sao?
Tô Vi còn tưởng rằng chính mình đang nằm mơ.
Cô duỗi tay véo lông của Đại Ngốc Xuân một phen.
Đại Ngốc Xuân bị rút lông chim, tức giận bay lên, sau đó cả căn phòng nơi nơi đều là lông của Đại Ngốc Xuân.
Một con gà, bay, bay lên?
Tô Vi nhìn giường đệm bị lông chim bao trùm hơn phân nửa, cả người vẫn còn ở vào trạng thái ngây thơ.
Cô đương nhiên biết, không thể nào là chính mình ngủ một giấc Đại Ngốc Xuân liền thăng cấp.
Rốt cuộc cô lại không phải nữ chủ trời sinh có khí vận lớn, cô chỉ là một nữ xứng pháo hôi vô cùng bình thường. Duy nhất không bình thường chính là sợi tinh thần lực liên hệ giữa cô và Lục Nhưỡng, nhìn xem, nơ con bướm vẫn còn.
Hả? Sợi tinh thần lực của cô cũng trở nên thô hơn?
Rốt cuộc cái gì là thật, mày nói cho tao, rốt cuộc cái gì mới là thật!
Đại Ngốc Xuân rốt cuộc cũng bay đủ rồi.
Nó lại hạ xuống trước mặt Tô Vi.
Ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu, thập phần kiêu ngạo.
Tô Vi nhìn bộ n.g.ự.c mềm mại của nó, lập tức chôn đầu vào.
A, một chiếc gà thật mềm mại.
Đại Ngốc Xuân hiển nhiên còn chưa có thích ứng với thân thể của mình, nó còn ý đồ chui vào trong lòng n.g.ự.c Tô Vi.
Mày lớn như vậy, mày chui được vào sao? Mày!
Cơ n.g.ự.c của mày so với tao còn lớn hơn!
Đại Ngốc Xuân thấy không chui vào được, liền lựa chọn từ bỏ.
Đột nhiên, đôi mắt đậu đen của nó vừa chuyển, thấy được tủ quần áo bên cạnh mở ra một nửa, liền chui vào.
Đại Ngốc Xuân giống như viên đạn vọt đi vào, Tô Vi cũng không kịp ngăn lại.
Xong rồi xong rồi xong rồi.
Đó là tủ quần áo của Lục Nhưỡng, tên ở sạch này sẽ đánh c.h.ế.t Đại Ngốc Xuân!
Tô Vi nhanh chóng đứng dậy đi túm Đại Ngốc Xuân.
Đại Ngốc Xuân không d.a.o động.
Toàn bộ đầu chim đều chôn vào trong quần áo Lục Nhưỡng, giống như một con gà biến thái dùng sức hút, dùng sức cọ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận