Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 412


Tá Y sửng sốt, đang muốn ngăn cản, thân thể hắn chợt bị người ấn ở trên vách tường.
Phát sinh cái gì?
Tá Y trợn tròn mắt, nhìn Lục Nhưỡng mặt vô biểu tình tránh thoát dây thừng, sau đó đi lên trước, kéo dây thừng trên tay Tô Vi ra.
"Tìm được rồi." Tô Vi hướng Lục Nhưỡng nói: "Không nghĩ tới lại có thể là con gái của lĩnh chủ."
Trách không được có thể trốn lâu như vậy.
Rốt cuộc lĩnh chủ dù có nghĩ như thế nào cũng không thể tưởng được, con gái nhà mình chính là tiểu Trùng Vương.
Không, cũng không thể nói như vậy, đại khái là tiểu Trùng Vương g.i.ế.c c.h.ế.t con gái lĩnh chủ, sau đó tu hú chiếm tổ biến thành bộ dáng con gái lĩnh chủ, rốt cuộc Trùng Vương am hiểu nhất chính là biến ảo, tiểu Trùng Vương cũng kế thừa kỹ năng này.
Nghe nói con gái lĩnh chủ một năm trước đã dọn ra khỏi nhà, chuyển vào tòa biệt thự này, như vậy đại khái tiểu Trùng Vương này từ một năm trước cũng đã chiếm cứ thân thể Tôn Dao.
Tá Y như thế nào cũng không nghĩ tới, hắn sẽ bị đồ ăn mà chính mình mang về tới ấn ở trên tường cọ xát.
"Quốc vương……" Tá Y nỗ lực mở miệng, muốn quốc vương trợ giúp.
Nhưng khi quốc vương quay đầu, nhìn thấy Tô Vi và Lục Nhưỡng, trên mặt nhanh chóng lộ ra biểu tình cổ quái, khủng bố. Ngay sau đó, thiếu nữ váy trắng nhanh chóng đứng dậy chạy ra bên ngoài.
Sợi tinh thần lực màu đỏ trong tay Lục Nhưỡng đột nhiên buộc chặt cô, thiếu nữ váy trắng biến thành một đống sợi tinh thần lực màu đen thối nát nằm trên mặt đất.
Lục Nhưỡng híp mắt, nhìn đống sợi tinh thần lực màu đen kia biến mất, ngữ khí bình đạm nói: còn chưa có chạy xa.
Võng tinh thần lực màu đỏ rơi xuống bốn phía, tuy rằng không biết tiểu Trùng Vương trốn ở nơi nào, nhưng đại khái ở ngay trong phạm vi này đi.
Con mồi biến thành thợ săn.
Lục Nhưỡng ngồi xuống ghế phía trước đàn dương cầm, một tay ấn ở trên phím đàn, thong thả b.ắ.n ra hai âm.
Tô Vi đi qua, "Anh cũng biết đàn dương cầm sao?"
"Ừ, biết một chút."
Tô Vi nghĩ tới, trước khi cha mẹ xảy ra chuyện, Lục Nhưỡng cũng là con nhà giàu, từ nhỏ đã học cầm kỳ thư họa, đàn cello, đàn violon, dương cầm.
"Em cũng biết." Tô Vi kiêu ngạo ngồi xuống bên cạnh Lục Nhưỡng, sau đó đàn một khúc ngôi sao nhỏ kinh điển.
Thời điểm Chu Khiết từ trên mặt đất bò dậy liền nhìn thấy hai người ngồi ở phía trước dương cầm đàn bài ngôi sao nhỏ.
Chu Khiết:……
Chu Khiết lại nhìn thoáng qua Tá Y bị treo ở trên tường như vật trang trí.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Chúng ta không đi tìm nó sao?" Tô Vi đàn xong, một tay chống cằm, có chút nhàm chán.
"Nó sẽ chính mình trở về." Lục Nhưỡng ngước mắt nhìn về phía bên ngoài phòng.
Tô Vi cũng theo tầm mắt hắn nhìn qua, bên ngoài phòng, sợi tinh thần lực màu đen tán loạn, võng tinh thần lực màu đỏ thật lớn dần dần buộc chặt, bức cho cỗ sợi tinh thần lực màu đen này càng ngày càng gấp.
Chu Khiết chạy tới, nhìn thần thái nhàn nhã của hai người, không rõ nguyên do, "Hai người rốt cuộc đang kế hoạch cái gì? Hai người rốt cuộc là ai?"
Tô Vi quay đầu nhìn về phía Chu Khiết, cười tủm tỉm nói: "Là người thường hy vọng thế giới hoà bình."
Đôi mắt thiếu nữ sáng ngời, xinh đẹp trong suốt, không hề đen tối.
Chu Khiết đang muốn nói chuyện, đột nhiên, Tá Y vẫn luôn an phận liền huýt sáo.
Tá Y đại khái cũng đã hiểu tình huống hiện tại không lạc quan, nếu hắn còn không hành động, cũng chỉ có thể chờ chết.
Ngay sau đó, con quạ đen phá tan cửa phòng dương cầm, trực tiếp vọt về hướng Tô Vi và Lục Nhưỡng.
Một kích cuối cùng của lính gác cấp 4S.
Mà khi Chu Khiết còn đang ngây người, nam nhân đã xoay người.
Con quạ đen té lăn trên đất, một kích mất mạng, thậm chí Chu Khiết cũng không có thấy rõ nam nhân đã động thủ như thế nào.
Mạnh, quá mạnh, đây là phản ứng đầu tiên của Chu Khiết.
Nhưng theo sau, cô vì hành động vừa rồi của chính mình mà lâm vào trong hối hận thật sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận