Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 271


Người muốn g.i.ế.c cha mẹ Lục Nhưỡng, một phương diện tìm hắc lão đại tới chế tạo tai nạn xe cộ, một mặt khác lại sợ không đảm bảo, ngầm tìm Diêu Phong đang làm công ở Lục gia hỗ trợ hạ dược.
A, quả nhiên là hao tổn tâm huyết.
“Tôi nói hối hận, anh sẽ bỏ qua cho tôi không?”
Lục Nhưỡng nhàn nhạt nói: “Sẽ không.”
“Vậy anh muốn nghe lời nói thật sao? Lời nói thật chính là, tôi không hối hận.”
Tựa hồ sớm đã dự đoán được đáp án này, Lục Nhưỡng cũng không cảm thấy kinh ngạc.
“Xuất hiện đi.”
Người trong phòng nghiên cứu đều bị xua tan, chỉ còn lại có một thân ảnh tránh ở chỗ tối, mặc áo blouse trắng.
Tôn Dạng Dạng từ sau cỗ máy thật lớn đi ra.
Từ kiện áo blouse trắng cô mặc trên người có thể nhìn ra được, thực hiển nhiên, cô là dựa vào chiếc áo blouse trắng này trà trộn vào đây.
Diêu Phong ban đầu còn vẻ mặt không sợ, khi nhìn thấy Tôn Dạng Dạng, cả người lập tức liền thay đổi, hắn khó nén vui mừng trên mặt, “Dạng Dạng, anh đã biết mà, em còn sống.”
“Tôi còn sống, hay đã chết, có quan hệ gì với anh?”
Tôn Dạng Dạng nghiêng đầu nhìn hắn.
Khuôn mặt Tôn Dạng Dạng vốn thanh lãnh, đặc biệt là bộ dáng hiện tại, càng có vẻ cự người xa ngàn dặm.
“Anh……” Diêu Phong định nói chuyện, lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Hắn muốn nói cái gì? Hắn không biết.
Hắn chỉ là cảm thấy vui sướng, thậm chí đã quên mất sự thật chính mình sắp tử vong.
Tôn Dạng Dạng đi đến trước mặt Diêu Phong, ngồi xổm xuống, ngón tay xoa mặt hắn.
Diêu Phong theo bản năng cọ cọ, sau đó giống như dĩ vãng ngu dại ngốc nghếch đối mặt với Tôn Dạng Dạng, “Hôn anh, Dạng Dạng.”
Ngay sau đó, bàn tay Tôn Dạng Dạng liền ném tới trên mặt Diêu Phong.
Một cái, hai cái, ba cái…… Thẳng đến khi gò má Diêu Phong bị đánh sưng, khóe môi chảy ra m.á.u tươi, tay Tôn Dạng Dạng cũng đau đến sưng to lên.
“Súc sinh.” cô mắng.
Diêu Phong cũng không cảm thấy phẫn nộ, hắn chỉ nỗ lực ngửa đầu, dùng đôi mắt sưng to của chính mình nhìn về phía Tôn Dạng Dạng đứng ở trước mặt chính mình.
Trước kia hắn tin tưởng vững chắc, trên thế giới này không có báo ứng.
Thế giới này chính là một thế giới động vật, cường giả mới có thể sinh tồn.
Đạo đức, pháp luật, đều là dùng để quy phạm người thường.
Hắn không có đạo đức, miệt thị pháp luật, mới trở thành người trên người.
Diêu Phong vẫn luôn cảm thấy chính mình làm không sai.
Nhưng hiện tại, hắn lại đột nhiên cảm giác được một cỗ cảm giác khủng hoảng.
“Có thể giao hắn cho tôi không?” Tôn Dạng Dạng quay đầu nhìn về phía Lục Nhưỡng.
Lục Nhưỡng nói: “Không thể.”
Tôn Dạng Dạng nhấp môi, rút ra d.a.o phẫu thuật của bản thân.
Cô nửa quỳ xuống dưới, duỗi tay đè lại bụng Diêu Phong.
Ngay sau đó, d.a.o phẫu thuật tinh chuẩn mà thọc đi vào.
Một cái, hai cái, ba cái…… sau mười mấy cái.
Trên tay Tôn Dạng Dạng đều là m.á.u tươi.
Nhưng kỳ thật mười mấy d.a.o này, cũng không có thương đến chỗ yếu hại của Diêu Phong, chỉ cần ngừng máu, hắn vẫn có thể sống được.
“Thật đáng tiếc, tôi tưởng trực tiếp lau cổ anh.”
Đau đớn trên thân thể lại không so được với đau đến tê tâm liệt phế trong ngực.
Diêu Phong không hiểu, không hiểu vì sao trái tim hắn sẽ đau như vậy.
Hắn không hiểu Tôn Dạng Dạng đối với hắn tới nói, rốt cuộc là ý nghĩa gì.
Gia đình Diêu Phong không tốt.
Hắn là từ nông thôn ra tới.
Ba say rượu, thích đánh người, mẹ thường xuyên bị đánh thương tích đầy mình.
Thơ ấu của Diêu Phong gần như không có hồi ức tốt gì, hồi ức tốt đẹp duy nhất là cùng Hồ Đậu Nhi.
Mẹ Hồ Đậu Nhi bởi vì ghét bỏ trong nhà nghèo, cho nên chạy.
Hồ Đậu Nhi thích cùng hắn chơi trò giả gia đình, hắn diễn ba, cô diễn mẹ, bọn họ cùng nhau cấu trúc một gia đình tốt đẹp trong tưởng tượng.
Diêu Phong cho rằng, hắn sẽ cùng Hồ Đậu Nhi kết hôn, thẳng đến khi Hồ Đậu Nhi 16 tuổi, cô cũng chạy.
Cô nói nơi này quá nghèo, cô muốn tới thành phố lớn, cũng nói cho Diêu Phong, bảo hắn lại đây tìm cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận