Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 375


"Lên xe đi."
Chu Yến Thanh ngừng xe ở cửa bệnh viện.
Hắn trực tiếp nâng cánh tay Tiểu Lục Nhưỡng bế lên xe, sau đó bình luận: "Đứa nhỏ này sao nhẹ như vậy?"
Tiểu Lục Nhưỡng xốc xốc mí mắt, "Cháu đang giảm béo."
"A?" Chu Yến Thanh chấn kinh, "Cháu mới tám tuổi, giảm béo cái gì chứ? Hơn nữa dù có muốn giảm béo, vậy cũng là Chu Húc nhà chú giảm mới đúng."
Chu Húc là một tiểu mập mạp, rốt cuộc trong nhà mở khách sạn, ba nấu cơm lại ngon.
Tiểu Lục Nhưỡng ngước mắt nhìn Tô Vi một cái, khóe miệng lại treo lên tươi cười.
Tô Vi:…… Chột dạ, đáng giận, tiểu ma vương xấu xa!
Gian tà!
Tô Vi thở phì phì cởi áo khoác chính mình ra, quấn chặt vào cho Tiểu Lục Nhưỡng, phòng ngừa lọt gió.
"Không cần, chính chị mặc đi."
"Chị không lạnh." Tô Vi hít hít cái mũi, bị không khí lạnh làm cho đầu ngón tay muốn đóng băng.
Tiểu Lục Nhưỡng ngồi bên người cô, nhìn thấy cô bị đông lạnh đến đỏ cả đầu ngón tay.
"Này, tôi trước kia là người như thế nào?"
Tô Vi trước mắt sáng ngời, nổi lên hứng thú.
"Em trước kia cực kỳ hư, vô cùng hư, đặc biệt hư, đặc biệt đặc biệt hư!"
Tiểu Lục Nhưỡng:……
Tiểu Lục Nhưỡng nhắm mắt lại, không muốn nghe.
Tô Vi chuyện vừa chuyển, "Nhưng em rất yêu chị, thực yêu chị, nguyện ý vì chị mà trả giá sinh mệnh." Âm thanh cô biến thấp, cả người mềm mại xuống dưới, tầm mắt nhìn về phía hắn giống như mang theo ngôi sao, "Lục Nhưỡng, anh rất yêu em."
Gió bên ngoài xe thét gào.
Lục Nhưỡng nghe được tiếng tim chính mình đập xao động, hắn phun ra hai chữ, "Biến thái."
Tô Vi:……
Tô Vi duỗi tay che lại mặt chính mình.
Ừ, cô xác thật là có hơi chút biến thái.
Hiện tại Lục Nhưỡng mới tám tuổi, tám tuổi! Cô rốt cuộc đang nói cái gì với hắn chứ.
Bởi vì bệnh viện cách khách sạn có hơi chút xa, hơn nữa trời tối, cho nên Chu Yến Thanh lái xe hơi chậm.
Gặp được một cái đèn xanh đèn đỏ, Chu Yến Thanh nghe một cuộc điện thoại.
Bốn phía thực an tĩnh, Tô Vi có thể nghe được âm thanh phía đối diện. "Em nghe nói gần đây Trùng tộc không biết vì sao lại tăng lên nhiều."
Chu Yến Thanh vẫy vẫy tay, dặn dò người bên kia điện thoại: "Anh không có việc gì, hai mẹ con đi ngủ sớm một chút."
Tựa hồ là sợ vợ lo lắng, Chu Yến Thanh quyết định đi đường tắt về nhà.
Đường nhỏ dân cư thưa thớt, ngay cả đèn đường cũng hỏng.
Tô Vi ngáp một cái.
Hiện tại đã là 3 giờ sáng.
Bốn phía thực an tĩnh, Đại Ngốc Xuân giấu ở trong lòng n.g.ự.c Tô Vi lại đột nhiên vẻ mặt nghiêm lại.
Nó từ trong lòng n.g.ự.c cô chui ra tới, con ngươi kim sắc lập loè cảnh giác.
"Làm sao vậy?" Tô Vi thấp giọng dò hỏi.
Đại Ngốc Xuân nhìn chằm chằm một phương hướng chỗ khe hở xe ba bánh, phát ra một đạo tiếng kêu thực nhẹ, "Cát cát."
Ngay sau đó, xe ba bánh đột nhiên bị lật.
Tô Vi theo bản năng duỗi tay bảo vệ Tiểu Lục Nhưỡng.
Xe ba bánh ngã vào trong mương.
Tô Vi mang theo Lục Nhưỡng từ bên trong xe ba bánh bò ra tới, nhìn thấy Chu Yến Thanh nằm ở nơi đó, đang cố gắng dùng tinh thần lực đối kháng Trùng tộc.
Đây là một con Trùng tộc cấp bậc SSS.
Nếu đặt ở trong căn cứ khác, thực dễ dàng đối phó.
Nhưng nơi này chỉ là một trấn nhỏ.
Trùng tộc cấp bậc này rất ít xuất hiện.
Chu Yến Thanh là cấp bậc sss.
Đặt ở bên trong trấn nhỏ kỳ thật đã đủ dùng.
Hơn nữa Tô Vi xác thật không nghĩ tới cấp bậc của Chu Yến Thanh lại có thể là sss.
Nhưng Trùng tộc cấp bậc sss > lính gác cấp bậc sss.
Quả nhiên, ngay sau đó, Chu Yến Thanh bị Trùng tộc đánh bay.
Tô Vi giơ tay c.h.é.m ra một cái võng kim sắc, bao vây Trùng tộc.
Đại Ngốc Xuân từ phía sau Tô Vi bay ra.
Cánh chim thật lớn, mang theo kim sắc, chiếu sáng một góc không trung.
Màn đêm yên tĩnh, quang mang giây lát lướt qua.
Đại Ngốc Xuân khôi phục thành lớn bằng bàn tay.
Chu Yến Thanh run rẩy thân thể đứng lên,
Đôi mắt nhìn Tô Vi mang lên kinh ngạc.
"Cháu, cháu……"
"Chú Chu, nếu còn không quay về sẽ muộn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận