Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 282


Tô Vi một phen túm tay Lục Nhưỡng, sau đó dùng đầu xoay ở trong lòng n.g.ự.c hắn ba cái.
Người phụ nữ trung niên tên Trần Quyên, tên tuy rằng có chút bình thường, nhưng từ giá trị con người cô hiện tại đi lên xem, lại không bình thường.
Nơi nơi đều lộ ra hơi thở tiền tài.
“Chào cô, cháu tên Doãn Tĩnh, đây là Hoa Tễ.” Doãn Tĩnh đã quen với đôi cẩu tình lữ, lại sợ người khác không quen, liền nghiêng người thế bọn họ che đậy một chút.
“Chào các cháu.” Trần Quyên gật đầu, sau đó chuyển tầm mắt đến Lục Nhưỡng.
Cô nhìn Lục Nhưỡng trước mặt, thần sắc hơi có chút dại ra, “Cháu lớn lên rất giống mẹ cháu.” Nói xong, cô duỗi tay sờ sờ mặt chính mình, “Nhiều năm như vậy, cô cũng đã già rồi.”
Lục Nhưỡng nhìn chằm chằm cô không nói lời nào, đồng tử dần dần chảy ra màu đỏ thắm.
Tô Vi vội nói: “Già rồi tổng so với đã c.h.ế.t vẫn tốt hơn.”
Không khí lâm vào bên trong một trận trầm mặc quỷ dị.
Tô Vi cũng đi theo trầm mặc một chút, sau đó cảm thấy cần phải cứu lại một chút, “Nhìn cô thế này sống thêm mấy ngày không là vấn đề.”!
Trần Quyên cố ý vì mọi người chuẩn bị một bữa tiệc phong phú.
Hẳn là không có độc đi.
Tô Vi ngồi ở bên người Lục Nhưỡng, thật cẩn thận nhìn hắn một cái, nhéo chiếc đũa trong tay, không biết hạ miệng từ đâu.
“Mau ăn đi, mấy đứa.”
Mấy đứa không dám ăn.
Trần Quyên cầm lấy đũa bên cạnh, nhiệt tình gắp đồ ăn cho Lục Nhưỡng.
“Đủ không?”
Rốt cuộc, ở dưới Trần Quyên không ngừng nỗ lực, Lục Nhưỡng giơ tay, dùng chiếc đũa gắp một dúm đậu giá.
Đậu giá cực kỳ tươi ngon, cắn ở trong miệng còn vang răng rắc.
Tô Vi đi theo bước chân Lục Nhưỡng, cũng gắp một chút đũa đậu giá bỏ vào trong miệng.
Ăn ngon!
Tô Vi tiếp tục mắt trông mong mà nhìn chằm chằm chiếc đũa của Lục Nhưỡng.
Ngay sau đó, Lục Nhưỡng gắp sườn lợn chua ngọt, đặt vào trong chén Tô Vi.
“Ăn đi.”
Tô Vi thụ sủng nhược kinh, lập tức kẹp xương sườn lên gặm một ngụm.
Ừm, ăn ngon.
Nhìn thấy Tô Vi ăn, Lục Nhưỡng lại chậm rì rì gắp bỏ vào trong chén chính mình.
Tô Vi:…… Không phải, hoá ra là lấy cô thử độc sao?
Em không phải bảo bối nhỏ đáng yêu của anh sao?
Dẫm chân anh!
Tô Vi dẫm chân Lục Nhưỡng, ngay sau đó, một sợi tinh thần lực màu đỏ liền theo ống quần cô chui vào.
Cô sai rồi, cô sai rồi, cô sai rồi.
Tô Vi nhanh chóng thu chân, nhưng sợi tinh thần lực màu đỏ kia vẫn chưa thu hồi, theo ống quần Tô Vi cuốn lấy mắt cá chân cô.
Cảm giác ngứa từ chỗ mắt cá chân truyền tới, Tô Vi nhịn rồi lại nhịn.
Trần Quyên ở bên kia, dùng khăn tay nhẹ nhàng chà lau nước mắt, “Thật không biết nếu Tuyết Nhi biết con trai của cô chịu nhiều khổ như vậy, sẽ thương tâm như thế nào.”
“Phốc……” Không nhịn nổi, Tô Vi bị sợi tinh thần lực cù cho bật cười.
Nước mắt của Trần Quyên còn treo ở trên lông mi, cô nhìn Tô Vi ngồi ở chỗ kia, thần sắc thay đổi lớn, cuối cùng đè ép xuống dưới.
Ở dưới tình huống Tô Vi bị bắt phải cười nhạo, Trần Quyên rốt cuộc đình chỉ biểu diễn, chỉ là ánh mắt kia nhìn thế nào cũng cảm thấy mang theo đao.
Cô vẫn là một đứa trẻ nha!
Tâm tình của Lục Nhưỡng cực tốt, ngay cả động tác kẹp chiếc đũa cũng văn nhã hơn không ít, cũng thường xuyên dùng sợi tinh thần lực xoa xoa mắt cá chân cô.
Nói đến cũng kỳ quái, mắt cá chân Tô Vi lại có thể bị cù cho buồn.
Chuyện này vốn dĩ ngay cả bản thân cô cũng không có phát hiện, vẫn là lần trước Lục Nhưỡng bắt lấy mắt cá chân cô, muốn lật cô qua tới, cô đột nhiên cười ầm ra tiếng, làm cho đại ma vương cũng bị dọa sợ.
May mắn, chỉ là nhột mà thôi.
Kỳ thật trên người Tô Vi chỗ bị nhột rất nhiều.
Tỷ như trên eo, trên cổ linh tinh.
Đại ma vương thích thổi khí vào lỗ tai cô, nhìn bộ dáng cô ở trong lòng n.g.ự.c hắn súc thành một đoàn.
Cơm nước xong, Trần Quyên sai Thẩm Lưu Phong dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi, hơn nữa còn dặn dò: “Ngày mai là chủ nhật, em gái con sẽ từ trường học trở lại, nhớ rõ bảo con bé ra tới gặp khách.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận