Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 471


Lục Nhưỡng cầm quả quýt kia, "Đã rửa chưa?"
"Chưa."
Tô Vi đặt quả quýt vào chén trà, quấy quấy sau đó trực tiếp nhét vào trong miệng hắn.
Lục Nhưỡng;……
"Thế nào, ngọt không?"
Biểu tình của nam nhân không có bất luận biến hóa gì, "Cũng được."
Không thể nào?
Trên mặt Tô Vi lộ ra biểu tình không tín nhiệm.
"Cho em nếm thử nhé?" Ánh đèn lờ mờ, mặt Lục Nhưỡng có vẻ càng thêm nhu hòa.
Tô Vi bị hù dọa, "Nếm như thế nào?"
Đều đã bị anh ăn.
Lục Nhưỡng chế trụ cái ót Tô Vi, đặt cô ở trên bàn sách.
Trên bàn sách đều là văn kiện, có hơi chút chật.
A, thật chua!
"Chua quá……" mặt Tô Vi nhăn thành bánh bao.
Nam nhân để cằm ở trên vai Tô Vi, cười lên tiếng.
"Hỗn đản, không cho anh lễ vật nữa."
"Anh sai rồi, vợ." Lục Nhưỡng dán lỗ tai cô, nhẹ giọng nói nhỏ.
Mặt Tô Vi nháy mắt đỏ bừng, tầm mắt cô chếch đi.
Ngón tay Tô Vi mơn trớn vai Lục Nhưỡng, kéo chiếc cà vạt đến sau cổ hắn, sau đó xoay người liền chạy.
Đôi tay Lục Nhưỡng chống bàn, cười đến không thể tự kiềm chế!
Bởi vì gần đây luôn là Lục Nhưỡng nấu cơm cho cô, nên Tô Vi cảm thấy chính mình cũng nên cống hiến một chút giá trị gia đình, tỷ như, làm một bữa cơm cho Lục Nhưỡng.
Tô Vi kỳ thật là biết nấu cơm, chỉ là nấu ra rất bình thường, cô am hiểu nhất chính là xào trứng gà cà chua.
Bởi vì thật lâu không có làm, cho nên tay nghề có hơi chút mới lạ, bởi vậy, khi nhìn thấy Lục Nhưỡng từ bên trong trứng gà xào cà chua nhè ra vỏ trứng gà, Tô Vi tạm dừng một chút, sau đó dùng sức nhét vỏ trứng gà trở lại trong miệng hắn.
"Anh cái gì cũng không có ăn đến." Tô Vi uy hiếp.
Lục Nhưỡng nuốt xuống trứng gà xào cà chua trong miệng, gật đầu nói: "Ừ, ăn rất ngon."
Tô Vi:…… Cảm thấy càng gia tăng thẹn thùng.
"Bỏ đi, chúng ta đi ra ngoài ăn đi, em mời anh."
Ai bảo cô đau lòng anh chứ.
-
Hai người tiến vào thang máy, bên trong không có ai.
Thang máy thong thả đi xuống, Tô Vi nắm chặt túi trong tay, tầm mắt định ở trên bảng số tầng màu đỏ.
Tầm mắt Lục Nhưỡng không dấu vết mà dừng ở trên mặt Tô Vi, trong mắt lộ ra thần sắc tự hỏi.
Đột nhiên, thang máy lâm vào trong bóng tối, sau đó chỉ nghe "Phanh" một tiếng, thang máy chấn động, ngừng ở tầng lầu trung gian.
Tô Vi đột nhiên ngồi xuống, cô ôm túi trong lòng ngực, sắc mặt trắng bệch, cả người phát run.
"Vi Vi?"
Tô Vi nỗ lực định mở miệng, lại phát hiện giọng nói của chính mình khô khốc đến cực điểm, ngay cả một câu cũng không nói nên lời.
"Đừng sợ." Một chiếc áo khoác tây trang mang theo độ ấm trên người nam nhân gắn vào trên người Tô Vi, Tô Vi cảm giác có người ngồi xổm trước mặt cô. Tiếng hít thở ấm áp dán gò má cô, ôm cô vào trong lòng ngực.
"Lập tức thì tốt rồi."
"…… Vâng."
Tô Vi cuối cùng có thể phát ra âm thanh, cô tránh ở trong lòng n.g.ự.c Lục Nhưỡng, thật giống như con mèo chui vào trong cái gối mềm mại, tứ phía được bao vây, toàn thân an toàn.
"Lạch cạch" một tiếng, đèn sáng.
Tô Vi ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng, tầm mắt nhìn về phía Lục Nhưỡng cũng mang theo lệ quang.
Lục Nhưỡng dùng ngón tay lau nước mắt cho cô, cái gì cũng chưa nói, chỉ dùng tây trang bao cô lại.
Cửa thang máy được người từ bên ngoài mở ra, không hổ là tiểu khu xa hoa, nhân viên cứu viện rất nhanh liền đến, chỉ vài phút đã cứu Tô Vi và Lục Nhưỡng từ bên trong thang máy ra ngoài.
"Chuyện này tôi sẽ truy cứu." Lục Nhưỡng ôm Tô Vi đi qua nhân viên bất động sản, biểu tình đông lạnh đến dọa người.
Nhân viên bất động sản không dám nói một tiếng.
Biệt thự trong nội thành đã trang hoàng xong, Lục Nhưỡng trực tiếp lái xe dẫn người đi đến đó.
Biệt thự không có thang máy, Lục Nhưỡng ôm cô đi lên lầu hai.
Gia cụ đã toàn bộ thu thập xong, Lục Nhưỡng đặt Tô Vi lên trên sô pha, sô pha mềm mại là màu vàng cam, thoạt nhìn vô cùng ấm áp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận