Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 259


Trái tim Tô Vi không nhịn được bắt đầu vọt lên cổ.
Ngán sao?
Tìm được một chỗ không người, đại ma vương ấn cô ở trên cây mía,
Tô Vi:???
“Muốn cùng anh đánh đổ sao, hử?”
Tô Vi vừa định mở miệng nói chuyện, liền phát hiện cây mía phía sau không chống đỡ được chính mình, nhanh chóng cong xuống.
Tô Vi:!!!
Cô ngã xuống mặt đất, đối mặt với Lục Nhưỡng từ trên cao nhìn xuống cô, Tô Vi há miệng thở dốc, ý đồ vãn hồi một chút tôn nghiêm, “Em muốn cùng anh nằm.”
Cái miệng của cô! Sao khi nói chuyện lại không có đầu óc như vậy!
Thôi được, Tô Vi thừa nhận, cô tựa hồ, giống như, có thể là có tình cảm m.ô.n.g lung với Lục Nhưỡng.
Bởi vậy, những lời này tuy rằng ngu xuẩn, nhưng khả năng chính là nội tâm của cô.
Cô đối với Lục Nhưỡng, có ý tưởng không an phận.
Cũng không phải dục vọng chiếm hữu giữa dẫn đường đối với lính gác, mà là ý tưởng không an phận giữa nam và nữ.
Nhưng đây là đại ma vương.
Là đại ma vương có thể hủy diệt toàn bộ địa cầu!
Thôi được, cũng không có khoa trương như vậy.
Khu vực này cũng không có người, chỉ có hai bọn họ.
Lục Nhưỡng rũ mắt nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, không có động tác.
Thôi được, thôi được, biết anh có thói ở sạch.
Tô Vi đang chuẩn bị đứng dậy, liền nhìn thấy Lục Nhưỡng duỗi tay đè một cây mía, sau đó giẫm xuống.
Cây mía bị dẫm xuống dưới, ở giữa lõm vào.
Theo sau, Lục Nhưỡng nằm ở trên mặt đất, bên người cô.
Hô hấp của Tô Vi cứng lại, trong đầu miên man suy nghĩ, “Ha ha, không biết còn tưởng rằng đang quay phim cao lương đỏ.”
Cô đang nói cái gì?
May mắn, Lục Nhưỡng khả năng chưa từng xem phim cao lương đỏ.
Hắn hỏi, “Cao lương đỏ là cái gì?”
“Chính là…… Một bộ phim tình yêu nông thôn.”
Tô Vi và Lục Nhưỡng nằm ở bên trong, chung quanh đều là tiếng gió ồn ào náo động.
Tình yêu.
Lục Nhưỡng không có đáp lại.
Có hơi chút lạnh.
Tô Vi nghiêng người, ôm cánh tay Lục Nhưỡng, vùi mặt mình vào trong lòng n.g.ự.c hắn.
Nam nhân thuận thế ôm lấy cô.
Buổi tối hôm nay bầu trời thật xinh đẹp.
-
Nằm trong chốc lát, Tô Vi cảm giác càng ngày càng lạnh, sau đó cô mới phát hiện, lạnh chính là Lục Nhưỡng.
Ở bên một lính gác có thể chất rắn là như thế nào?
Đó chính là mùa hè muốn mọc lên ở trên người hắn, mùa đông muốn cho hắn tiến vào trong đất ngủ đông.
Lều trại đã đáp xong, đều là Lục Nhưỡng động thủ.
Tô Vi cầm một cây mía Lục Nhưỡng bớt thời giờ tước tốt ở bên cạnh gặm.
Lều trại không lớn, được đáp ở trên cây mía rắn chắc.
Thời điểm Tô Vi nằm xuống phát ra tiếng thở dài thoải mái.
Bên ngoài có tiếng người đang nói chuyện.
Rất náo nhiệt.
Cô ôm chăn, thong thả khép mắt lại.
-
Ánh mặt trời lên cao, thời điểm Tô Vi mở mắt ra nhìn thấy chính là ánh mặt trời khắp nơi.
Ừ, thật là thoải mái.
Chờ một chút, cô vì sao sẽ trần trụi ngủ ở trên cỏ?
Lều trại đâu?
Lục Nhưỡng đâu?
Bên kia truyền đến tiếng ồn ào, Tô Vi ôm chăn lên, liền nhìn thấy ba người đứng ở cách đó không xa, đang giằng co với một đám người.
Từ cách ăn mặc, đại khái không phải dễ chọc.
Quả nhiên, liền nghe một người trong đó nói: “Đỉnh núi ở đây là của chúng tôi!”
Các xe khác đã lục tục rời đi, mà ở dưới mạt thế như vậy, nhân tính lạnh nhạt bị phát huy tới cực hạn, không có người sẽ trợ giúp mấy tiểu đoàn đội thoạt nhìn liền thập phần cùi bắp này.
Đối diện đại khái có mười mấy người.
Dựa theo quy mô tới xem, xác thật đã có thể tạo thành một đội sơn phỉ nho nhỏ.
Bạch Chân tuy rằng hèn nhát, nhưng khi bên kia động thủ tưởng chạm vào Tôn Dạng Dạng, vẫn dũng cảm đứng lên, sau đó bị một chân đá bay.
Tô Vi:…… Anh đè đến chăn của tôi.
Cô duỗi tay kéo chăn của chính mình bị Bạch Chân đè đến.
Nếu làm dơ, đại ma vương sẽ tức giận.
Bạch Chân bị Tô Vi hất từ trên chăn xuống dưới.
Hắn quỳ rạp trên mặt đất, ôm ngực.
Tôn Dạng Dạng nhanh chóng ngồi xổm xuống, duỗi tay nắm lấy tay Bạch Chân, nhưng ngay sau đó, cô ý thức được cái gì, buông lỏng Bạch Chân ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận