Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 331


Tô Vi:???
“Vậy……anh nói không cần vậy không cần đi.”!
“Cô nói, cô tên Tô Vi?”
Đây là lần thứ mười.
Tô Vi ngồi trên sô pha, nhìn Doãn Tĩnh ngày hôm qua đoạt cửa bỏ đi, hôm nay lại mang theo cửa trở lại.
Phía sau Doãn Tĩnh có một nam nhân đi theo.
Tóc của hắn không dài không ngắn, là màu hồng nhạt xinh đẹp, thoạt nhìn không giống như là nhuộm ở tiệm cắt tóc, càng giống như là mọc ra tự nhiên.
Trên thế giới này lại có thể có người tóc hồng?
Sau đó, Tô Vi thấy được tinh thần thể phía sau Hoa Tễ, một con thỏ màu hồng phấn!
Thấy Tô Vi ngơ ngác nhìn con thỏ phía sau Hoa Tễ, biểu tình Doãn Tĩnh trở nên có chút kích động, “Cô có thể nhìn thấy tinh thần thể sao? Cô là dẫn đường sao?”
“Xem như đi……” Tô Vi chột dạ cúi đầu.
Cô chỉ là một con sâu có thể nhìn thấy tinh thần thể mà thôi.
Hiện tại Tô Vi cảm giác chính mình giống như là một con cừu con vào bầy sói.
Phải biết rằng hiện tại bên người cô vây quanh một đám nhân vật truyền kỳ của tám năm trước, cường giả đứng đầu mạt thế.
Tô Vi cừu con bị ánh mắt cực nóng của Doãn Tĩnh nhìn chằm chằm đến có chút không được tự nhiên.
Cô theo bản năng kéo lấy vạt áo Lục Nhưỡng.
Chờ cô ý thức được động tác của chính mình, lập tức liền bị hội chứng Stockholm của chính mình dọa tới.
Tổn thọ! Cô sẽ không thật sự nghĩ mang đại ma vương về làm gối ngủ chứ!
“Lục Nhưỡng, anh lại đây, tôi có lời muốn nói với anh.” Biểu tình Doãn Tĩnh trở nên có chút nghiêm túc.
Lục Nhưỡng đứng lên, thấy Tô Vi túm vạt áo chính mình, động tác hắn hơi tạm dừng, Tô Vi lập tức buông tay, sau đó trên đầu đã bị đội lên một cái khăn lông mềm mại sạch sẽ.
“Chờ anh.”
Tô Vi:??? Không phải, cô thật không có lưu luyến như vậy.
Tô Vi ngồi trên sô pha, nhìn Lục Nhưỡng và Doãn Tĩnh đi đến ban công nói chuyện.
Con thỏ hồng nhạt đứng ở bên người Hoa Tễ, lông tóc thoạt nhìn mềm mại dị thường.
Tô Vi không nhịn được nhéo nhéo đầu ngón tay, “Con thỏ này của anh có thể cho tôi ôm một chút được không?”
Hoa Tễ đứng ở cách Tô Vi 3 mét nhìn chằm chằm cô.
Tám năm, hắn hiện tại đã hơn ba mươi, khí chất cả người trở nên càng thêm thành thục ổn trọng, chỉ có khi nhìn Doãn Tĩnh, mới có thể lộ ra một tia thiên chân và khát khao thuộc về khi còn niên thiếu.
Tô Vi bị Hoa Tễ nhìn chằm chằm đến dựng cả lông trong lòng.
“Không được.”
Không cho sờ liền không cho sờ đi.
Tô Vi cầm lấy quả quýt trên bàn trà, ăn lên.
Quả quýt chua chua ngọt ngọt, nước sốt no đủ.
Trên ban công, Doãn Tĩnh xuyên thấu qua kính nhìn Tô Vi ngồi trên sô pha ăn quả quýt, muốn nói lại thôi.
Lục Nhưỡng cũng không vội, hắn tựa hồ đã sớm đoán được Doãn Tĩnh muốn nói cái gì.
Nam nhân rút ra một điếu thuốc, ngậm ở trong miệng bật lửa.
Doãn Tĩnh thấy thế, cũng không nhịn được có hơi chút ngứa tâm.
Cô nhìn thoáng qua vào bên trong, đối diện với hai tròng mắt nheo lại của Hoa Tễ.
Thôi được.
Cơn nghiện t.h.u.ố.c lá bị Doãn Tĩnh dùng sức nuốt trở vào.
“Tuy rằng cô ấy thoạt nhìn rất giống Vi Vi, nhưng trên thế giới này, hẳn sẽ không xuất hiện loại chuyện này đi? Người rõ ràng đã chết, lại thay đổi một bộ dáng khác trở về. Anh có biết hiện tại Trùng tộc tiến hóa rất nhanh, thậm chí đã có chỉ số thông minh giống như nhân loại.”
“Ừ.” Lục Nhưỡng búng búng tàn thuốc, sương khói màu trắng lượn lờ bay lên, thần sắc hắn đạm nhiên mở miệng, “là em ấy. ”
Doãn Tĩnh:……
Hoá ra lời vừa rồi cô nói hắn một chút đều không có nghe vào.
“Lục Nhưỡng, tám năm, anh còn chưa có đi ra được sao?”
Lục Nhưỡng tiếp tục hút thuốc, hai tròng mắt đỏ như m.á.u của hắn bị sương khói bao trùm, lúc ẩn lúc hiện.
“Tôi hiện tại có thể đi g.i.ế.c Hoa Tễ.” Nam nhân thình lình toát ra một câu như vậy.
Sắc mặt Doãn Tĩnh nháy mắt âm trầm xuống, ngay cả tinh thần thể phía sau cũng đi theo xông ra.
“Lục Nhưỡng.” Cô cảnh cáo nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận