Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 389


Lục Nhưỡng bởi vì đột nhiên biến thành người lớn, cho nên toàn thân cũng chỉ dư lại chút vải.
Gió lạnh rền vang, nam nhân trần trụi.
Cũng may cánh của cô đủ lớn.
Đây đại khái là sự tình mất mặt nhất trong đời của Lục Nhưỡng đi.
Thật đáng tiếc, cô không chụp lại được.
Lần sau hẳn là không có cơ hội đi.
"Nghỉ ngơi đủ chưa?"
Nam nhân đã mặc xong quần áo.
Tô Vi dùng sức chống một con mắt, từ trong cổ họng phát ra một âm, "Hử?"
"Muốn ăn gì?"
"Sườn lợn chua ngọt! Thịt kho tàu! Chân giò kho tàu!"
Tô Vi một hơi điểm ba món ăn.
"Hai mặn ba nhạt." Nam nhân quy định.
Thôi được thôi được, anh nấu ăn, anh lớn nhất.
"Vậy sườn lợn chua ngọt và thịt kho tàu chân giò lợn đi. Không đúng không đúng, vậy thịt kho tàu và chân giò lợn kho tàu, không đúng không đúng, sườn lợn chua ngọt và thịt kho tàu chân giò lợn?"
Lục Nhưỡng:……
Cuối cùng, Tô Vi như nguyện được ăn ba món mặn và hai món rau.
Chu Yến Thanh ngửi được mùi, mang theo Ngô Lệ và Chu Húc cùng nhau lại đây cọ cơm.
Chu Yến Thanh ăn đến miệng bóng nhẫy.
Ngô Lệ ăn một lần một miếng, không lên tiếng.
Chu Húc hoàn toàn không có nói chuyện, cùng Tô Vi đoạt chân giò lợn.
Tầm mắt của Chu Yến Thanh rơi xuống trên người nam nhân bên cạnh Tô Vi.
Nam nhân mặc áo sơmi màu trắng, đeo tạp dề, thân hình cao dài, dung mạo tuấn mỹ, khí chất xuất chúng, tuy rằng tạo hình ở nhà, nhưng vẫn không giấu được bản chất soái ca của hắn, nói là minh tinh cũng không quá.
"Đây là……"
"Bạn trai cháu."
"Tìm được rồi sao? Chúc mừng, Tô tiểu thư."
Tô Vi ở phía dưới bàn cùng Lục Nhưỡng mười ngón tay đan vào nhau, cười gật gật đầu.
Tìm được rồi.
"Đúng rồi, em trai Manh Manh của cháu đâu?" Chu Yến Thanh lại hỏi.
"Thằng bé về nhà rồi.”
"A, như vậy sao, tiễn đi cũng tốt, ở trong căn cứ lớn an toàn hơn một chút."
Chu Yến Thanh nói xong, cũng liền không có tiếp tục nói chuyện.
Bởi vì hắn nói xong một câu, đồ ăn bên kia đã bị cướp đoạt sạch.
Ăn xong cơm trưa, Chu Yến Thanh ngẩng đầu nhìn về phía khăn trải giường màu trắng đang được phơi nắng trên đỉnh đầu.
Mới sáng sớm, liền nhìn thấy người bạn trai này cần lao ôm khăn trải giường ra phơi nắng.
Ai, hai người yêu nhau sao, cửu biệt gặp lại, củi khô lửa bốc, hắn đương nhiên là lý giải.
Chu Yến Thanh nhìn vệt đỏ trên cổ Lục Nhưỡng tùy tiện lộ ra tới, không nhịn được ho nhẹ một tiếng.
Bởi vì làn da Lục Nhưỡng trắng, cho nên dấu vết kia thập phần rõ ràng.
Nghiêm trọng nhất vẫn là chỗ yết hầu.
Bởi vì Tô Vi cảm thấy yết hầu của Lục Nhưỡng thực gợi cảm, cho nên gặm nhiều một chút.
Khi Chu Yến Thanh nói chuyện cùng cô luôn không nhịn được liếc nơi đó của Lục Nhưỡng.
Tô Vi rốt cuộc ý thức được ánh mắt của Chu Yến Thanh.
Cô lập tức đứng dậy, choàng khăn cho Lục Nhưỡng.
-
Dùng xong cơm trưa, Tô Vi muốn đi ngủ trưa, lại bị Lục Nhưỡng vô tình kéo lên.
Làm gì, hôm nay còn có sự tình gì cần công chúa làm nha?
"Vi Vi không nhớ rõ sao?"
Từ ngữ quen thuộc toát ra tới, Tô Vi một chút liền có tinh thần.
Tiểu Lục Nhưỡng: Chị nhớ kỹ đó.
Cô không nhớ kỹ.
Cô hiện tại nghĩ tới.
"Em, đột nhiên mất trí nhớ." Tô Vi duỗi tay ôm lấy đầu, "Ai u, đầu đau quá."
Cô ôm đầu ở trên giường quay cuồng, từ bên này giường lăn đến bên kia giường, sau đó ý đồ từ nơi này thoát khỏi Lục Nhưỡng, không nghĩ tới nam nhân đã chặn ở cửa phòng, khoanh tay trước ngực, cười tủm tỉm nhìn cô.
Tô Vi:……
"Anh muốn làm gì?" Tô Vi ôm lấy chính mình, "Giết người là phạm pháp!"
Nam nhân dựa vào trên cửa, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo tươi cười.
Hắn nhìn Tô Vi, đáy mắt nhu tình, nhìn kỹ lại mang theo một cỗ không có hảo ý, "Chúng ta đi chọn xe."
Chọn xe? Chọn xe!
"Anh, anh không phải không có bằng lái sao?"
"Hiện tại không cần bằng lái."
"Nhưng anh không biết lái xe đi!"
"Rất đơn giản, ba phút là có thể học xong."
Khoác lác!
Tô Vi thần sắc dại ra mà ngồi trên ghế phụ, nhìn nam nhân bên người động tác thuần thục lái xe vào kho.
"Thật lợi hại, ngài nói là lần đầu tiên lái xe, tôi cũng không tin."
Người bán hàng không ngừng khen ngợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận