Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 423


Bên kia Lương Minh bưng tới hai chén nước trà, một chén phóng tới trước mặt Tô Vi, một chén phóng tới trước mặt Lục Nhưỡng.
Còn có một ít điểm tâm mà Tô Vi chưa thấy qua.
"Đây là bánh bột củ sen quế đường."
Nam nhân đột nhiên giới thiệu cho cô, "Ngươi nếm thử đi."
Cô nếm thử.
Tô Vi cầm lấy cắn một ngụm.
Ngô, vị hoa quế thật nồng đậm.
"Ngon."
"Đây là bánh nhân hạt thông."
Cô nếm thử.
Ưm, nhân hạt thông thơm quá.
"Ngon."
"Đều ngon sao?"
"Đều ngon."
Nam nhân lại không nói lời nào, tạm dừng nửa ngày sau đó hắn hỏi, "Ngon như thế nào?"
Đã hiểu, hắn đây là ăn nhiều liền ngán, cảm thấy bình thường.
"Chỉ là……ngon."
Cô thiếu thốn vốn từ để hình dung.
Đại ma vương chờ Tô Vi hình dung:……
"Ngọt hay là mặn?"
Anh nói bánh bột củ sen quế đường sao?
"Ngọt," Tô Vi rốt cuộc nghĩ được một chữ, "mềm mềm."
"Mềm mềm?" Đối với hình dung của Tô Vi, nam nhân hiện ra vài phần hứng thú, hắn duỗi tay lấy một miếng, sau đó bỏ vào trong miệng cắn một ngụm.
Theo sau, đại ma vương nhăn mi, vẫn cảm thấy không thể ăn.
Hắn buông điểm tâm trong tay xuống, "Ngươi ăn đi."
-
Đại ma vương tuy rằng là Thái Tử, nhưng giống như không có chuyện gì để làm.
Hắn ở nơi đó bồi Tô Vi ăn một bữa cơm, lại thưởng thức trà chiều, sau đó liền rửa tay cho cô, lôi kéo cô đi ngủ trưa.
Tô Vi:…… cô là lợn sao? Ăn no liền ngủ?
Chiếc giường này thật mềm.
Tô Vi cảm giác chính mình đều phải sa vào bên trong viên đạn bọc đường đáng sợ này.
Tiền tài ăn mòn linh hồn cao thượng của cô.
"Nha hoàn Lương Minh thế ngươi chọn lựa thế nào?"
Người như Lục Nhưỡng khi nói ra lời gì, đều có mục đích, hắn sẽ không vô duyên vô cớ đột nhiên nhắc tới một người.
Ở loại thời điểm này, đại não của người khác cần bay nhanh vận chuyển tự hỏi những lời này của Lục Nhưỡng rốt cuộc là có ý gì.
Nhưng Tô Vi không phải người bình thường, cacbohydrat tới quá nhanh, cô buồn ngủ quá.
"Khá tốt, lớn lên thật xinh đẹp."
-
Khi Tô Vi tỉnh ngủ, trời đã tối.
Thái Tử điện hạ đã không còn ở bên người cô, cô phát hiện chính mình lại ngủ ở trong thư phòng Thái Tử điện hạ.
Dựa theo cốt truyện phim truyền hình tới xem, trong thư phòng đều sẽ cất giấu một ít bí mật.
Tô Vi:…… A, cô không biết chữ.
Cũng không phải cô không biết chữ, mà là cô xem không hiểu kiểu chữ rồng bay phượng múa.
Tuy rằng ở chỗ này ăn mặc không lo, nhưng Tô Vi luôn có hơi chút lo âu về việc dưỡng lão.
Vạn nhất, cô nói là vạn nhất, nếu cô không cẩn thận sống lâu hơn một chút, đến lúc đó không có người nuôi cô, cô phải làm sao bây giờ?
Cô chỉ là một sinh viên, không biết làm xà phòng, cũng không biết làm hỏa tiễn, càng không biết làm phi cơ.
Nhiều nhất là giúp người ta giải một cái phương trình bậc hai mà thôi, còn là loại đề đơn giản nhất.
"Cô nương, điện hạ mời ngài đi qua cùng dùng bữa tối."
Đây là coi cô như linh vật ăn cơm sao.
-
Lại là nơi đây, lại là vị trí này.
Tô Vi nhìn bàn ăn trước mặt, lâm vào trầm tư.
"Làm sao vậy?" Thái Tử điện hạ đang chờ Tô Vi động đũa tri kỷ dò hỏi.
"Bên ngoài quá lạnh, lần sau có thể đổi đến bên trong ăn hay không?"
Ngươi không thấy bàn tay cô cầm chiếc đũa đã đông lạnh đến đỏ sao? Hỗn đản!
Cẩn thận cô lấy củ cải c.h.é.m c.h.ế.t ngươi!
-
Ba phút sau, địa phương cô và đại ma vương ăn cơm đổi thành trong nhà.
Bữa tối này, nam nhân hiển nhiên cũng không có muốn ăn uống gì.
Nhưng hắn tốt xấu cũng ăn một ít.
Tô Vi nhớ tới, đại ma vương kén ăn là bởi vì khi còn nhỏ hắn bị người hạ độc ở trong đồ ăn, cho nên đối với đồ ăn sinh ra bóng ma tâm lý.
Ai, rất đáng thương, nhưng liên quan gì đến cô?
"Ăn ngon không?"
"Ngon."
"Ngon như thế nào?"
"Ngọt thực ngọt, mặn thực mặn."
Xem cô dùng ma pháp đánh bại ma pháp này.
Đại ma vương:……!
Ăn xong cơm, đại ma vương hứng thú không giảm, hắn dò hỏi Tô Vi ngày thường có yêu thích gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận