Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 457


Không được, hẳn là nên phân tán một chút.
"Tô tiểu thư?" Tô Vi đang đào hăng say, phía sau đột nhiên truyền đến một đạo âm thanh.
Cô quay đầu vừa thấy, Lục Nhưỡng mặc một cái áo hoodie rộng thùng thình đứng phía sau lưng cô cách đó không xa, trước phiến cửa sắt màu đen khắc hoa.
Thị lực tốt như vậy, sao anh không đi thi làm phi công!
Cửa sắt không có khoá, Lục Nhưỡng đẩy cửa ra tiến vào, "Quấy rầy."
Vừa nói "Quấy rầy", một bên không hề có ngượng ngùng mà đi vào trong.
Tuy rằng lập tức liền phải nhập thu, thời tiết cũng dần dần chuyển lạnh, nhưng cỏ dại vẫn lớn lên vô cùng tươi tốt.
Tô Vi duỗi tay vén tóc mái của chính mình.
"Hoa tai của tôi bị rơi."
"Tôi giúp Tô tiểu thư tìm."
"Không cần!" Tô Vi một phen nắm lấy cánh tay Lục Nhưỡng, "À ừm, một cái hoa tai mà thôi, tôi là người thiếu một cái hoa tai sao?" Nói chuyện, Tô Vi vội vàng đẩy Lục Nhưỡng đi ra ngoài.
Cũng không thể để hắn phát hiện.
Đi ra biệt thự, Tô Vi phát hiện trên chân chính mình đều bẩn.
Cô cầm giày cao gót trong tay, ném nó vào trong xe chính mình, sau đó hướng Lục Nhưỡng nói: "Tôi đi đây."
Tô Vi mở ra siêu xe của chính mình, chạy đi như bay.
Nam nhân quay đầu nhìn thoáng qua bùn đất vừa bị đào, trầm ngâm nửa ngày sau đó vòng quanh tường vây một vòng, tìm được góc c.h.ế.t của camera, trèo tường vào.
Năm cái hố, thực dễ tìm.
Cỏ cao đến đầu gối, vị Tô tiểu thư kia cũng không biết đặt cỏ lên, thô sơ giản lược đảo qua là có thể nhìn thấy năm cái hố không cỏ.
Năm cái hố đều chôn vàng.
Lục Nhưỡng:……
Tô đại tiểu thư gia tài bạc triệu ăn no căng tới chơi trò chơi chôn vàng sao? Hay là…… Sợ chính mình trả thù cô, nên chuẩn bị tiền trốn chạy?
Chỉ một chút vàng như vậy, còn kém cả chi tiêu một ngày của đại tiểu thư.
Lục Nhưỡng nhìn vàng, không nhịn được bật cười.
Vị Tô đại tiểu thư này xác thật có chút đáng yêu.
Lục Nhưỡng nấp hố lại, thời điểm trèo tường từ trong viện ra ngoài gặp phải một người.
Một ông lão có vài phần tương tự Lục Nhưỡng, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, trong tay cầm gậy, thong thả ung dung nhìn thoáng qua toà nhà phía sau hắn.
Lục Nhưỡng:……
"Ông nội."
"Cháu từ sau mười tuổi liền không trải qua loại chuyện này nữa, hôm nay nhìn lên lại thấy đột nhiên hoạt bát hơn không ít."
Lục Nhưỡng:……
"Ông đừng nói cho ai biết."
"Ông chỉ là một ông lão, nói với ai được."
Nửa giờ sau, bà nội Lục lôi kéo tay Lục Nhưỡng, thần thần bí bí nói: "Nghe nói cháu trèo tường vào nhà con gái người ta?"
Lục Nhưỡng:……
"Không có."
"Bà đã thấy được, cháu xem." Bà nội Lục tuy rằng đã 80, nhưng vẫn là vương giả lướt sóng.
"Đứa bé Tô gia kia khi còn nhỏ bà đã gặp qua một lần, nhiều năm như vậy không gặp, cũng không biết con bé trưởng thành trông như thế nào. Nhưng có thể được cháu nhìn trúng, vậy nhất định là một đứa trẻ ngoan ngoãn thông minh."
Lục Nhưỡng nghĩ đến bộ dáng Tô Vi ngồi xổm trên mặt đất đào hố, cong môi cười cười nói: "Vâng, xác thật thông minh."
"Nếu như vậy, chuyện liên hôn này cháu cũng không phản đối?"
"Không phản đối." Lục Nhưỡng nói.
Nhìn thấy Lục Nhưỡng dứt khoát như vậy, bà nội Lục lại đột nhiên nhíu nhíu mày, "Bà biết cháu luôn là đứa bé ngoan, bà và ông cháu đều không hy vọng cháu vì công ty mà kết hôn."
Lục Nhưỡng trầm mặc trong chốc lát sau đó nói: "Cháu không chán ghét cô ấy."
Không chán ghét?
Bà nội Lục vui vẻ ra mặt, "Đó chính là thích."
-
Tô Vi về đến nhà, ba cô đang đầy mặt phẫn nộ ngồi ở trong phòng khách.
"Ba, làm sao vậy?"
Tô Vi ở cửa rửa sạch sẽ chân mình, cô đeo dép lê đi đến trước mặt ba Tô, sau đó nghĩ đến một khả năng, sắc mặt trắng bệch, "Chẳng lẽ nhà của chúng ta…… Phá sản?"
Tốc độ tay của Lục Nhưỡng nhanh như vậy sao?
"Cái gì phá sản, là Lục thị, Lục thị bên kia gọi điện thoại lại đây, nói muốn bàn bạc sự tình hai nhà chúng ta liên hôn."
Liên hôn? Quả nhiên, Lục Nhưỡng biết chuyện này sẽ không bỏ qua cho Tô gia.
Nhà bọn họ thật sắp phá sản.
Bên kia, mẹ Tô bưng hồng trà lại đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận