Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 420


"Không phiền toái, không phiền toái, công công muốn nếm thử không?"
"Kia thật là phúc khí của nô tài."
Tô Vi cảm thấy người trong cung nói chuyện thực sự có EQ.
Tuy rằng cô chỉ cho một chút đồ ăn vặt nho nhỏ, còn là nhận được từ chỗ người khác, nhưng thái độ của Lương Minh lại làm cô cảm thấy chính mình đã thiên đại ban ân cho hắn.
Ngày hôm nay, Tô Vi chưa thấy được Thái Tử điện hạ.
Cô một mình nằm ở trong phòng, ăn đồ ăn đưa vào tới, nhìn chằm chằm một mảnh rừng trúc phía bên ngoài cửa sổ.
Măng mùa đông?
Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cô đi đào chút măng hẳn là không có việc gì đi?
Tô Vi trước khi đi ra ngoài, còn dò hỏi ý tứ Lương Minh một chút.
"Tô cô nương muốn làm cái gì thì cứ làm."
Ý tứ này chính là có thể làm.
Tô Vi hỏi Lương Minh giỏ tre và xẻng.
Cô cõng đồ đi vào rừng trúc, bởi vì sắc trời tối sầm, cho nên cô còn cầm một cái đèn lồng.
Bất tri bất giác, đã qua hai giờ.
Tô Vi cõng giỏ tre đứng lên, hừ tiểu khúc trở lại trong viện.
Trên đường, cô lại gặp được Lương Minh công công.
"Chào công công."
"Tô cô nương."
Lương Minh nhìn giỏ tre phía sau Tô Vi một cái, biểu tình trên mặt có chút cổ quái, hiển nhiên là không nghĩ tới cô lại có thể thật sự đi đào măng, còn đào nhiều như vậy.
"Công công, bữa ăn khuya có thể thêm món măng xào cay được không?"
Lương Minh:……
Ánh mắt Lương Minh nhìn về phía Tô Vi mang theo một loại ý tứ xem học sinh dở.
Ngay từ đầu, Tô Vi còn không rõ vì sao Lương Minh sẽ nhìn cô như vậy, thẳng đến khi cô đi ngang qua thư phòng Lục Nhưỡng, nhìn thấy thân ảnh một vị tiểu thích khách trong đó.
Tô Vi chỉ nhìn thoáng qua liền không chú ý.
Nhưng không nghĩ tới, cô bị gọi lại.
Cửa thư phòng khép hờ, Tô Vi thấy không rõ tình huống bên trong, nhưng từ tình hình cô nhìn thấy qua cửa sổ, có hơi chút không phù hợp với trẻ em.
"Tiến vào."
Tô Vi thật cẩn thận đẩy ra một kẹt cửa.
Cô nhìn thấy một cánh tay ngọc của mỹ nhân ở trên giường.
Thật xinh đẹp.
Cô lại nhìn sâu hơn vào trong một chút, thấy được m.á.u đầy đất.
Tô Vi:……
Nam nhân ngồi dựa ở trên giường mỹ nhân, vạt áo nửa mở, lộ ra bộ n.g.ự.c trắng nõn thon gầy, một bàn tay đáp ở trên đầu gối, đầu ngón tay chảy máu.
Tiểu thích khách nằm trên mặt đất trừng mắt, trên cổ bị cắm một cây cây trâm, cô tựa hồ muốn nói từ cứu, nhưng không có thành công.
Gió đêm gào thét, thổi đến da đầu Tô Vi tê dại.
Nam nhân ngồi ở chỗ kia, một khuôn mặt khắc ở dưới ánh nến, ôn nhuận ngọc như.
Hắn vươn tay về phương hướng Tô Vi.
Đầu óc Tô Vi lại mắc kẹt.
Nhưng thân thể so với đầu óc càng nhanh hơn.
Tô Vi tiến lên, tránh đi m.á.u tươi, cô hít sâu một hơi, duỗi tay, cầm bàn tay tràn đầy m.á.u tươi của Lục Nhưỡng.
Tuy rằng không biết đại ma vương là có ý gì, nhưng làm theo là được đi?
Bên người truyền đến âm thanh thở dốc thấp thấp của Lương Minh.
Ngươi tới từ khi nào?
Tô Vi quay đầu, thấy được chiếc khăn Lương Minh cầm ở trong tay.
Hả? Đại ma vương muốn lau tay?
Cô lại lầm?
-
Tô Vi đứng ở bên người đại ma vương, nhìn bàn tay chính mình m.á.u me nhầy nhụa lâm vào trầm tư.
"Làm dơ."
Đại ma vương đứng phía sau lưng cô, vòng cô vào trong ngực, tư thế rất tốt đẹp, cũng là tổ hợp tuấn nam mỹ nữ, chỉ là lực đạo xoa tay có hơi chút quá lớn, còn có, ngươi đã lau mười lần, còn chưa đủ sao?
"Được rồi."
Rốt cuộc cũng được rồi, cô còn cho rằng tay của mình sắp phải bị lột xuống một tầng da.
Đại ma vương nắm cô dẫn đến trên giường.
Vừa rồi, tiểu thích khách c.h.ế.t ở chỗ này.
Hiện tại, nơi này đã được thu thập sạch sẽ.
Trong không khí tản ra mùi đàn hương cao quý.
Sau đó, Tô Vi liền ngồi ở trên ghế gấp bên cạnh giường, cùng đại ma vương mắt to trừng mắt lớn.
Trong phòng cũng không lạnh, dùng chính là than tơ vàng cực kỳ sang quý.
"Ta ngủ." Đại ma vương nhìn cô, sau khi nói xong hai chữ này, liền nắm tay cô nhắm mắt lại.
Tô Vi:???
Bạn cần đăng nhập để bình luận