Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 373


Quần áo trên người là mới, áo trắng quần đen, phía dưới là dép lê.
Sách, sao thẩm mỹ vẫn giống thời điểm 30 tuổi vậy? Không thể mặc hoạt bát hơn một chút sao? Khó có cơ hội cải lão hoàn đồng.
Tô Vi đi qua, từ trong túi mua hàng lấy ra một bộ đưa cho Tiểu Lục Nhưỡng.
"Mặc bộ này đi."
"Không mặc, biến thái."
Tô Vi vươn tay, một phen bóp chặt gò má Tiểu Lục Nhưỡng, "Em kêu chị là cái gì?"
Tiểu Lục Nhưỡng mồm miệng không rõ nói: "Biến thái."
Tô Vi nheo mắt lại, "Em đã gọi chị là biến thái, nếu chị không làm gì không phải thực xin lỗi xưng hô này sao, bảo bảo?"
Nghe được Tô Vi kêu hắn là "Bảo bảo", Tiểu Lục Nhưỡng tức khắc cảm giác cả người nổi da gà.
"Bảo bảo, bảo bảo, bảo bảo a, bảo bảo nhà ai đáng yêu như vậy nha? A, là bảo bảo nhà tôi nha!"
Lục Nhưỡng khi còn nhỏ thật đáng yêu, muốn ôm.
Cuối cùng bảo bảo ở dưới thế công của Tô Vi, vì làm cô câm miệng, Tiểu Lục Nhưỡng lựa chọn thỏa hiệp.
-
Khi Tô Vi nắm tay Tiểu Lục Nhưỡng đi ra ngoài, hắn lập tức liền được mọi người chú mục.
Các bạn học nữ của Chu Húc đều nhìn chằm chằm Tiểu Lục Nhưỡng đến phát ngốc.
Ai nha, đứa trẻ nhà mình quá soái cũng là một loại phiền não.
"Tô tiểu thư, ngồi ở đây." Chu Yến Thanh tiếp đón Tô Vi.
Tô Vi cười tủm tỉm duỗi tay đẩy đẩy Lục Nhưỡng, "Em ra ngồi bàn trẻ con đi."
Cô ngồi bàn người lớn.
-
Cô sao cũng ngồi bàn trẻ con vậy?
Tô Vi dựng thẳng sống lưng, lại nháy mắt thấp trở về.
Vừa rồi, Chu Yến Thanh hỏi cô, "Tô tiểu thư có uống rượu không?"
Tô Vi lắc đầu, sau đó thuận tay gỡ mặt nạ bảo hộ trên mặt chính mình xuống.
Cô mặc đồ rằn ri rách tung tóe, lại đeo mặt nạ, dáng người cao gầy, nên ban đầu Chu Yến Thanh tưởng là cô lớn tuổi. Nhưng sau khi Tô Vi gỡ mặt nạ bảo hộ xuống, Chu Yến Thanh mới phát hiện, thiếu nữ trước mắt thoạt nhìn chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi.
Ở trước mạt thế, cô gái tuổi này vẫn là đứa trẻ.
"Cháu gái, ngồi bàn trẻ con đi."
Chu Yến Thanh thậm chí trực tiếp liền sửa lại xưng hô.
Tô Vi:……
Tô Vi ngồi xuống, nhìn thấy khóe môi Tiểu Lục Nhưỡng treo nụ cười.
A, cười nhạo cô.
Xem cô đoạt đồ ăn của anh!
Tô Vi nhìn Lục Nhưỡng ngồi ở chỗ kia, động chiếc đũa một chút cũng không muốn, lâm vào trầm tư.
Tật xấu kén ăn vẫn không thay đổi.
"Mau ăn đi."
Tô Vi gắp rất nhiều đồ ăn cho Lục Nhưỡng.
"Quá dầu mỡ."
"Cái này thì sao?"
Rau muống xào.
"Quá kỹ."
"Cái này?"
Tiểu màn thầu, chấm sữa đặc ăn.
"Quá khô."
Tô Vi:……
Một bàn đồ ăn, liền không có cái gì đứa trẻ nhìn trúng.
Sầu ghê, so với nuôi con của chính mình còn sầu hơn.
Nơi nào giống cô, cho ăn cái gì thì ăn cái đó.
"Hay chị nấu cho em nhé?"
Đứa trẻ trầm mặc trong chốc lát, cầm lấy đũa, "Em trước nếm thử đi."
Tô Vi:…… Sao anh lại kháng cự!
-
Ăn tiệc xong, Tô Vi mang theo Lục Nhưỡng trở lại phòng.
Tiểu Lục Nhưỡng đứng ở cửa phòng, "Tôi muốn ở riêng một gian phòng."
Tô Vi:???
Đứa trẻ trưởng thành, không yêu bạn gái nữa.
"Em có tiền không?"
Tiểu Lục Nhưỡng:……
"Không có đúng không? Vậy mau tiến vào đi." Cô vẫy tay.
Tiểu Lục Nhưỡng:……
Tô Vi còn mua áo ngủ cho Tiểu Lục Nhưỡng.
"Xem, áo ngủ Cậu Bé Bọt Biển, cùng loại với chị."
Tô Vi hướng Tiểu Lục Nhưỡng triển lãm áo ngủ Cậu Bé Bọt Biển của cô.
Tiểu Lục Nhưỡng đứng ở nơi đó, trên mặt tràn ngập kháng cự.
"Bảo bảo, chị thay cho em nhé."
Tiểu Lục Nhưỡng tự thay áo ngủ Cậu Bé Bọt Biển, cuộn tròn trong một góc trên giường, nghe âm thanh sột sột soạt soạt bên người.
Tô Vi lăn qua lộn lại.
"không ngủ được." cô nỉ non một tiếng, sau đó duỗi tay thọc thọc Tiểu Lục Nhưỡng bên người, "Chị kể chuyện xưa cho em nhé?"
Tiểu Lục Nhưỡng không phản ứng, ngủ rồi sao?
Tô Vi thò lại gần xem hắn.
Tiểu Lục Nhưỡng nhắm chặt mắt, gò má mềm mại sạch sẽ, cánh tay đáp ở bên ngoài chăn, mái tóc màu đen mềm mại dán ở trên gò má, hô hấp an ổn, thoạt nhìn thực đáng yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận