Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 155


Sau đó ở bên trong phiến sương trắng mênh mang, sợi tinh thần lực màu đỏ vòng quanh mọi thứ, mô tả ra hình dáng của chúng nó.
Bao gồm cả Tô Vi trước mặt.
Sợi tinh thần lực xanh đỏ đan xen quấn quanh ở trên người thiếu nữ, cô vươn tay lôi kéo, sau đó lại nhét sợi tinh thần lực trở lại trên tay chính mình.
Bận bận rộn rộn, không biết gọi là cái gì.
Dựa theo tư duy của Lục Nhưỡng, hắn nhất định sẽ thừa dịp này, g.i.ế.c chính mình.
Lục Nhưỡng cũng không có đánh lén, đánh lén là kẻ thất bại, kẻ đê tiện mới có thể làm ra. Đương nhiên, thực lực của hắn cũng sẽ không làm hắn lưu lạc đến phải đi đánh lén.
Bởi vì những việc trải qua ở đời trước, cho nên Lục Nhưỡng rất khó lại biểu hiện ra tình cảm thuộc về con người.
Hắn cho rằng, nhân tính đều giống nhau.
Bao gồm chính hắn.
Người thiện lương đa tình cũng sẽ trở nên mỏng lạnh.
Người mỏng lạnh lại khó có thể trở nên thiện lương đa tình.
Người chính là một loại sinh vật như vậy.
Nhân chi sơ, tính bổn ác.
Người, cũng là động vật.
Một loại động vật đáng sợ hơn so với cả dã thú.
Bọn họ ngoại trừ có được bản tính săn g.i.ế.c của động vật, còn càng thêm tàn nhẫn giảo hoạt.
Thiếu nữ bên người đang tới gần.
Bởi vì đôi mắt nhìn không tới, cho nên cảm quan khác trở nên càng thêm nhanh nhạy.
Lục Nhưỡng ngửi được mùi hương thanh đạm trên người cô.
Tuy rằng mùi hương trong huyệt động cũng không dễ nghe, nhưng trên người cô tổng mang theo một cỗ hương khí thiên nhiên nhàn nhạt, giống như hoa tường vi.
Tô Vi thật cẩn thận móc di động của chính mình ra, sau đó chụp ảnh Lục Nhưỡng.
Không xong, quên tắt âm thanh.
Trong sơn động yên tĩnh, vang lên âm thanh chụp mười mấy bức ảnh của Tô Vi.
Tô Vi:……
Lục Nhưỡng:……
“Em chỉ muốn làm cái này?”
Cái gì kêu là chỉ cái này!
Anh biết anh hiện tại có bao nhiêu chật vật không?
Cô về sau còn muốn chụp ảnh hắn tắm rửa không có mặc quần áo, làm hắn không chỗ dung thân, làm hắn quỳ trên mặt đất cầu cô xóa bỏ ảnh chụp!
Hắn cho rằng hắn hiện tại mù cô còn sợ hắn sao?
“Em đang tự chụp chính mình.” Âm thanh khô cằn của Tô Vi vang lên.
Cô thay đổi màn ảnh, tùy ý tự chụp một chút, sau đó nhìn thấy trứng trùng phía sau, không nhịn được nôn khan một tiếng.
Nơi đây thật đúng không phải địa phương chụp ảnh.
Đầu ngón tay vừa trượt, Tô Vi nhìn thấy album ảnh Lục Nhưỡng.
Quả thực soái.
Chật vật như thế, mà vẫn còn có thể soái khí!
Tác giả không có tâm!
Tắt đi âm thanh, chụp thêm mấy tấm.
-
“Vi Vi? Lục Nhưỡng?” Cách đó không xa truyền đến âm thanh Doãn Tĩnh.
Tô Vi nhanh chóng thu hồi di động, đáp lại: “Ở chỗ này.”
Doãn Tĩnh nhanh chóng cưỡi liệp báo chạy vội lại đây.
Trên người Tô Vi tuy rằng đều là vết máu, nhưng thoạt nhìn không có bị thương, tinh thần cũng không tồi.
Lại xem Lục Nhưỡng, cúi đầu xuống dựa vào nơi đó, không có động tĩnh gì.
“Không có việc gì chứ?” Doãn Tĩnh tiến lên, đang muốn đi đụng vào Lục Nhưỡng, nam nhân lại đứng lên, tinh chuẩn mà tránh khỏi tay Doãn Tĩnh.
“Không có việc gì.”
Doãn Tĩnh gật đầu, cũng không có để ý, cô biết Lục Nhưỡng không thích ai ngoại trừ Tô Vi chạm vào hắn.
“Vi Vi.” Lục Nhưỡng kêu cô.
“A?”
“Lại đây đỡ anh.”
Anh nói tới đỡ tôi liền phải tới đỡ anh sao, anh là cái gì!
Tô Vi: biểu tình lợn c.h.ế.t JPG.
“Vâng.”
Tô Vi duỗi tay dắt lấy tay Lục Nhưỡng, sau đó dựa theo tình tiết chính mình nhìn thấy từ bên trong phim truyền hình, đặt tay Lục Nhưỡng lên trên vai chính mình.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Doãn Tĩnh nhìn về phía hắc động bởi vì trùng mẫu đã tử vong, cho nên biến mất.
“Việc này nói ra thì rất dài, không bằng trước đỡ lĩnh chủ ra khỏi đống trứng trùng đã?”
Nếu Tả Phạt Thu còn tỉnh, hắn nhất định sẽ phải làm anh trai Tô Vi.
-
Ra khỏi sơn động, ngồi trên xe quân dụng, Tả Phạt Thu còn chưa có tỉnh.
Hoa Tễ đang chiếu cố các lính gác bị thương, trị liệu cho bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận