Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 111


Trong xe bật điều hòa ấm áp, Doãn Tĩnh ngửi được trên người nam nhân có mùi t.h.u.ố.c lá nhàn nhạt, rất giống mùi trên người ba cô.
Cô đã không còn nhớ ra âm thanh của ba.
Nếu người không còn nữa, vậy sẽ quên khuôn mặt trước, hay là âm thanh trước.
“Thưa quý khách, món ăn của quý khách đã đến.” Người phục vụ bưng đồ ăn lại đây, thấy Doãn Tĩnh nhìn chằm chằm màn hình ở cao ốc đối diện đến phát ngốc, lập tức giải thích: “Vị minh tinh này là nam minh tinh đỉnh lưu được hoan nghênh nhất trước mạt thế, quý khách là fans của anh ta sao? Nơi này của chúng tôi có mô hình của anh ta.”
“Xin hỏi quý khách có muốn không?”
Sau khi ăn cơm xong, Doãn Tĩnh ôm một mô hình người thật lớn, Tô Vi cầm món đồ chơi nhỏ của Helilao gian nan từ cổng lớn chen ra ngoài.
Tô Vi: “…… Cô nhất định phải mang theo thứ này sao?”
Mặt Doãn Tĩnh giấu ở dưới mặt nạ bảo hộ, Tô Vi mắt sắc nhìn thấy vành tai cô đỏ lên, “Ừm……”
Mô hình người quá lớn, cốp xe căn bản là không bỏ vào được.
Tô Vi và Lục Nhưỡng ngồi ở ghế sau, Doãn Tĩnh đặt mô hình ở trên người bọn họ.
Dù cho như thế, mô hình người gần hai mét vẫn vô pháp hoàn toàn nhét vừa. Cửa sổ xe bị mở ra, một cái đầu mô hình duỗi ra ngoài.
Tô Vi:……
Dựa theo thói quen của Doãn Tĩnh tới nói, cô vẫn luôn lái xe tốc độ cao.
Nhưng lần này, tốc độ xe của cô quả thực so với rùa đen còn chậm hơn.
Tô Vi trơ mắt nhìn dân chúng đi xe máy điện bình thường kiêu ngạo vượt qua bên người bọn họ, còn so một ngón giữa với Doãn Tĩnh đang lái xe chậm chạp.
Tô Vi:…… Cô chịu được sự chọc tức này sao!
Doãn Tĩnh chịu được, cô căn bản không có chú ý tới cái xe máy điện kia, toàn tâm toàn ý chú ý đầu của mô hình.
Rốt cuộc cũng tới địa phương bọn họ ở.
Bởi vì thang máy nhỏ hẹp, cho nên mô hình người không vào được.
Kỳ thật gập lại cũng có thể đi vào, nhưng Doãn Tĩnh vô pháp chịu đựng mô hình người phải khom lưng.
Ngoại trừ phục chế nguyên tỉ lệ, phía dưới hắn còn có một cái đài, bởi vậy, mô hình càng có vẻ cao lớn hơn không ít.
“Tôi đi thang bộ, hai người ngồi thang máy đi lên đi.”
Doãn Tĩnh ôm mô hình người đi cầu thang.
Bởi vì cầu thang thực hẹp, cũng không có ánh đèn, còn để rất nhiều tạp vật, cho nên tốc độ của Doãn Tĩnh rất chậm.
Tô Vi và Lục Nhưỡng đi thang máy lên lầu, đi ngang qua phòng, nghe được bên trong tựa hồ có động tĩnh gì.
Kẹt cửa thực rộng, có m.á.u tươi đặc sệt từ bên trong chảy xuôi ra ngoài.
Tô Vi nhìn thấy mũi giầy của chính mình bị m.á.u nhiễm đỏ, theo bản năng lui về phía sau, đụng vào Lục Nhưỡng.
Nam nhân đứng ở nơi đó, xốc xốc mí mắt.
Ngay sau đó, phía dưới kẹt cửa vươn ra một cái xúc tua thon dài.
Màu xám trắng, mang theo chất lỏng dính nhớp, còn có vết máu.
Nó không ngừng mấp máy, ý đồ đẩy cửa phòng ra, công kích Tô Vi và Lục Nhưỡng ở bên ngoài. Nhưng bởi vì kẹt cửa thật sự là quá hẹp, cho nên vô pháp thông qua.
Xúc tua đại khái là tức giận, đột nhiên lùi về, sau đó “Loảng xoảng” một tiếng, ván cửa liền bị phá đi.
Tô Vi xuyên thấu qua lỗ nhỏ trên ván cửa, thấy được cảnh tượng bên trong.
Một con bạch tuộc Trùng tộc loại nhỏ, nửa thân trên là người, nửa thân dưới là xúc tua.
Trông giống như bạch tuộc bên trong phim điện ảnh, nhưng địa phương không giống nhau là, nửa người trên của Quan Muội đã không có hình dạng người.
Cô trợn trắng mắt, tóc đen tán loạn, bên người nằm hai t.h.i t.h.ể bị xỏ xuyên qua.
Gia cụ bốn phía bị phá hư hoàn toàn, thậm chí ngay cả bồn cầu cũng bị xô dổ xuống trong phòng khách. Mà đầu của người phụ nữ trung niên kia liền kẹt ở trong bồn cầu, quỳ gối nơi đó, rũ đầu, không biết còn tưởng rằng cô đang ăn phân.
Một bàn tay chặn tầm mắt Tô Vi.
Một tay Lục Nhưỡng che mặt cô, tầm mắt nhìn về phía trong phòng lại mang lên một cỗ hưng phấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận