Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 157


Nhóm hộ sĩ và bác sĩ cũng đi khám bệnh thực cần mẫn.
Tới tới lui lui, đi đi tới tới.
Trong đó một vị bác sĩ xinh đẹp chân dài hấp dẫn sự chú ý của Tô Vi.
Nếu cô nhớ không lầm, vị này chính là hoa đào của Lục Nhưỡng.
So sánh với loại Tiểu Bạch hoa như Tô Vi, đóa hoa đào dáng người cao gầy đầy đặn, mặc áo blouse trắng cũng không che giấu được khí chất xuất chúng.
“Hôm nay cảm giác thế nào?” Mỹ nhân tiến lên, thấp giọng dò hỏi Lục Nhưỡng.
“Có thể xuất viện.” Nam nhân khó hiểu phong tình.
Tô Vi kẹp ở giữa hai người, ý đồ rút tay của mình từ trong tay Lục Nhưỡng ra, đáng tiếc, thất bại.
“Đôi mắt của anh còn chưa có tốt lên, tôi không thể cho anh xuất viện.”
Mỹ nhân nhìn gương mặt soái khí của Lục Nhưỡng, không nhịn được nhìn nhiều hai mắt. Sau đó cúi đầu, nhìn thấy Tô Vi ngồi ở bên người Lục Nhưỡng.
Hai người mắt đối mắt.
Mỹ nhân bác sĩ trầm mặc trong chốc lát, từ trong túi móc ra một viên kẹo đưa cho cô.
“Anh cô rất nhanh liền sẽ tốt lên.”
An ủi xong, mỹ nhân bác sĩ liền đi xem những người bệnh khác.
Tô Vi nhìn chằm chằm kẹo trong tay trong chốc lát, sau đó bừng tỉnh đại ngộ.
Mỹ nhân bác sĩ đây là ngượng ngùng cho Lục Nhưỡng ăn kẹo, liền đưa cho cô.
Đây là một viên kẹo mềm hình dâu tây.
Thoạt nhìn ăn rất ngon.
Cô có thể cắn một nửa lại cho Lục Nhưỡng hay không? Dù sao hắn cũng không biết.
Tính, xem ở phân thượng anh là người bệnh, cho anh ăn đi.
Tô Vi nhét kẹo trong tay vào trong tay Lục Nhưỡng.
“Vị mỹ nhân bác sĩ vừa rồi cho.”
Nam nhân hứng thú rã rời, “Không cần.”
Làm ra vẻ.
Bản thân Tô Vi ăn, sau đó nằm ở trên giường nhỏ, lấy di động của chính mình ra, đeo tai nghe, bắt đầu xem ảnh mỹ nam.
Trước kia cô phải thật cẩn thận, hiện tại cô ăn xài phung phí.
Cái này giống như không tồi.
Để tới bên mặt Lục Nhưỡng so sánh một chút.
Không được, kém một chút.
Người này thì sao? Vẫn là kém một chút.
Bởi vì trước khi đôi mắt khỏi yêu cầu phải nằm viện, cho nên Tô Vi làm người chăm sóc không thể rời đi.
Ánh trăng không ngủ ta không ngủ.
Tô Vi ngáp một cái, nghe được động tĩnh phía sau, cô quay đầu, nhìn thấy Lục Nhưỡng cầm lấy gậy dò đường ở mép giường, đứng dậy.
Muốn làm gì?
Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng Lục Nhưỡng đi đường vẫn ưu nhã.
Ban ngày Tô Vi chỉ dẫn hắn đi một lần, hắn liền có thể nhớ kỹ vị trí phòng vệ sinh.
“Vi Vi, anh muốn tắm rửa, giúp anh lấy quần áo.”
Quần áo cũng có nhà hảo tâm tài trợ, Tô Vi toàn bộ đều nhét ở trong tủ quần áo.
Tô Vi mở tủ quần áo loạn như cái ổ chó ra, từ bên trong tỉ mỉ chọn lựa một bộ.
Anh xem cái này cổ áo có khóa, sau khi kéo ra có thể lộ ra cơ n.g.ự.c rộng lớn của anh.
Anh lại xem chiếc quần dài hoa văn báo này, quả thực phụ trợ vô cùng nhuần nhuyễn cho khí chất của anh.
Tô Vi ngoan ngoãn đưa quần áo cho Lục Nhưỡng.
Bệnh viện là có cơm bệnh nhân, mỗi ngày đều do hộ công đưa lại đây.
Tuy rằng vật tư khẩn trương, nhưng bởi vì Lục Nhưỡng và Tô Vi là anh hùng trở về, cho nên mặc kệ nhiều gian nan, bọn họ đều có một ngụm thịt để ăn.
Thời điểm hộ công đưa cơm lại đây hướng Lục Nhưỡng nhìn thoáng qua, sau đó lại nhìn thoáng qua một lần nữa, cuối cùng khen nói: “Thật là thanh niên soái khí.”
Hộ công là một bác gái lớn tuổi tác.
Thích nhất là phối hợp quần áo màu xanh đỏ.
Tô Vi nhìn Lục Nhưỡng nửa người trên mặc áo ngắn tay màu đỏ, phía dưới mặc quần dài màu xanh lục, phối hợp tử vong lại vẫn soái đến cực kỳ, từ đáy lòng phát ra thét chói tai.
Vì sao, rốt cuộc là vì sao! Chẳng lẽ cô tìm quần áo xấu còn chưa đủ nhiều sao?
Hóa bi phẫn thành ăn uống.
Tô Vi trước gắp mấy miếng nhiều xương trong đĩa chính mình phóng tới đĩa Lục Nhưỡng, sau đó lại gắp mấy miếng nhiều thịt trong đĩa Lục Nhưỡng bỏ vào đĩa chính mình.
Công bằng công chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận