Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 179


Lục Nhưỡng không có do dự, hắn căn bản là không có để Hạ Diên Điềm vào mắt.
Hắn cầm lấy bình nước thuốc kia, uống xong, yết hầu lăn lộn, cái chai trống không.
Sau đó hắn cúi đầu nhìn thoáng qua còng tay kia, thong thả ung dung đeo lên cho chính mình.
Máy trắc nghiệm thí nghiệm được, tinh thần lực của Lục Nhưỡng từ bạo biểu đến biến mất, chỉ dùng một phút.
Hạ Diên Điềm quả nhiên là một thiên tài.
Hắn làm hai tầng bảo hiểm cho Lục Nhưỡng.
“Tiếp tục đi tới phía trước, lập tức là có thể nhìn thấy em gái âu yếm của anh.”
Máy bay không người lái tiếp tục phi hành.
Tòa nhà bề ngoài thoạt nhìn vừa nát vừa cũ, trên thực tế ngầm lại vô cùng huy hoàng.
Trên mặt Lục Nhưỡng trước sau không có d.a.o động biểu tình gì quá lớn, chỉ là cỗ gân xanh ẩn ẩn nhảy lên triển lãm cả người hắn đang không kiên nhẫn cùng thô bạo.
Hạ Diên Điềm cúi đầu, nhìn Lục Nhưỡng thập phần thuận theo, đưa hình ảnh cho Tô Vi xem, “Cô nhìn xem, anh trai tốt của cô sắp đến rồi, cô đã nghĩ xong nên hướng hắn cầu cứu như thế nào chưa? Tôi sẽ cho cô một cơ hội cầu cứu, để cô c.h.ế.t tâm phục khẩu phục.”
Lạc thú lớn nhất của Hạ Diên Điềm chính là nhìn nhân tính bị tra tấn.
Đến cuối cùng, mặc kệ là quan hệ thân mật bao nhiêu.
Đều sẽ lựa chọn bảo toàn chính mình.
Nhân tính, chính là không nhịn được khảo nghiệm như vậy.
“Có thể đổi chỗ không?” Tô Vi nhỏ giọng mở miệng.
“Cái gì?”
“Để anh ấy làm con tin? Tôi tới chọn?”
Cô nhất định chạy trốn so với con thỏ của Hoa Tễ còn nhanh hơn.
Hạ Diên Điềm:……
“Không được, nhưng cô cũng không cần lo lắng, chờ anh cô chọn xong, tinh thần thể của cô cũng sẽ lưu lại làm thực nghiệm.” Nói xong, Hạ Diên Điềm cười lạnh một tiếng, hắn hiển nhiên là thấy rõ ý tưởng trong nội tâm Tô Vi, “còn chưa có bắt đầu, cô cũng đã bắt đầu phản bội anh của cô sao?”
Tô Vi không e dè, “Đúng vậy.”
“A,” Hạ Diên Điềm cười đến càng thêm càn rỡ, “Nhân tính chính là như vậy, tôi và các người đều là người thường, căn bản không có khác biệt.”
Nguyên nhân Hạ Diên Điềm chấp nhất muốn lưu lại tánh mạng Tô Vi, làm Lục Nhưỡng lựa chọn như thế là vì hắn muốn chứng minh một sự kiện.
Hắn và chị gái lớn lên, cha mẹ đối đãi với hai người bọn họ không có gì không giống nhau.
Nhưng Hạ Diên Điềm chính là không thích chị hắn.
Tuy rằng chị thực ôn nhu, luôn nhường đồ ăn ngon cho hắn, nhưng hắn cảm thấy, nếu không có chị, mấy thứ này vốn dĩ chính là của hắn.
Cái ý tưởng này ở trong lần leo núi kia, bị hắn phóng đại vô cùng nhuần nhuyễn.
Một ngày kia, ánh mặt trời thực tốt.
Cha mẹ dẫn bọn hắn đi ra ngoài du ngoạn.
Không trung thực xanh, là loại cảm giác xanh thẳm xinh đẹp.
Mây cũng thực trắng, là loại bộ dáng dày đặc giống như là kẹo bông gòn được khảm lên.
Cha mẹ ở dưới chuẩn bị cơm dã ngoại, chị và hắn trèo lên trên vách đá.
Vách đá rất lớn, nhưng bởi vì nơi đây tương đối hẻo lánh, cho nên còn chưa có người.
Chị đứng ở bên cạnh, nói phía dưới có đóa hoa thật xinh đẹp.
Hắn đi qua, không có nhìn thấy hoa, chỉ thấy chị hắn.
Sau đó hắn duỗi tay, đẩy cô xuống.
Không hề cảm thấy tội lỗi, tâm lý vô cùng bình tĩnh.
Hắn tưởng chính là, về sau mọi thứ đều là của hắn.
Bao gồm cha mẹ.
Một đạo giọng nữ bén nhọn vang lên.
Hạ Diên Điềm quay đầu, thấy được mẹ thần sắc hoảng sợ.
Mẹ đã thấy sao?
Không biết.
Có lẽ là thấy được.
Sau này, cha mẹ ly hôn.
Mẹ một mình nuôi hắn.
Hắn mặc váy vào, để làm mẹ vui vẻ.
Đưa các con vật nhỏ bị hắn g.i.ế.c c.h.ế.t lên, muốn chọc mẹ vui vẻ.
Mẹ rốt cuộc cũng bị điên, ôm hắn gọi tên chị.
Kia cũng có thể, hắn coi như Hạ Diên Điềm đi.
Hạ Diên Kiệt đã chết, hắn về sau chính là Hạ Diên Điềm.
Từ nay về sau, mỗi khi Hạ Diên Điềm hồi tưởng lại chuyện này, luôn cảm thấy chính mình không có sai. Hắn trời sinh liền khuyết thiếu nhân tính, nhưng vẫn tham luyến một tia tình thương của mẹ, hắn muốn dùng phương thức này nói cho mẹ hắn, hắn không có sai, người khác cũng sẽ làm như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận