Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 477


Xác định Lục Nhưỡng vẫn còn ở công ty, Tô Vi liền cầm cơm do cô giúp việc nấu đến đưa cơm cho hắn.
Tuy rằng không phải cô tự mình làm, nhưng cô tự mình mang lại đây, Lục Nhưỡng hẳn là mang ơn đội nghĩa.
Nhân viên công tác ở quầy lễ tân đã nhận thức Tô Vi, trực tiếp lại đây dẫn đường cho cô đi đến văn phòng tổng tài.
Trong đại sảnh dưới lầu, trên sô pha tiếp khách, có một người ngồi cúi đầu, không nhìn rõ mặt, khoác áo lông vũ màu đen, đeo khẩu trang và đội mũ, thoạt nhìn như là đã ngủ rồi.
Tô Vi không có để ý, ngồi thang máy lên lầu.
Đợi nửa giờ, Lục Nhưỡng rốt cuộc cũng họp xong.
Nam nhân đẩy cửa ra tiến vào, liền nhìn thấy Tô Vi ngồi ở trên ghế hắn xoay quanh.
"Chồng yêu, em đưa cơm tới cho anh." Tô Vi kẹp giọng vừa mới nói xong, định làm Lục Nhưỡng kinh diễm, liền nhìn thấy nhóm trợ lý đi theo phía sau Lục Nhưỡng.
Tô Vi:……
"Hôm nay tan tầm sớm đi." Lục Nhưỡng hướng nhóm trợ lý phía sau nói xong, đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng lại, Tô Vi liền chui vào phía dưới bàn.
Ghế bị người đẩy ra, trước mắt Tô Vi xuất hiện một đôi giày da màu đen.
Lục Nhưỡng cúi người nhìn về phía cô, trên mặt không ức chế được nụ cười.
Tô Vi tức muốn hộc máu, "Anh cười cái gì? Em quang minh chính đại!"
"Được, vậy hiện tại mời Tô tiểu thư quang minh chính đại từ phía dưới bàn của anh xuất hiện đi."
Tô Vi:……
"Không cho anh ăn, chính em ăn!" Tô Vi tức giận chính mình vặn nắp hộp giữ ấm ra, mùi đồ ăn ập vào trước mặt.
"Là mang cho anh sao?"
"Là mang cho chó." Tô Vi vừa thẹn vừa bực.
Lục Nhưỡng từ phía sau ôm Tô Vi, nghe được lời cô nói, trầm ngâm trong chốc lát, thấp thấp mở miệng, "Gâu."
-
Ăn cơm xong, sắc trời đã hoàn toàn ảm đạm xuống dưới.
Lục Nhưỡng xách theo hộp giữ ấm, nắm tay Tô Vi ngồi trên thang máy.
"Không sợ, anh ở đây."
“Em cũng không yếu ớt như vậy." Tô Vi có chút ngượng ngùng, cô và Lục Nhưỡng mười ngón tay đan vào nhau, gắt gao giao nắm.
Cửa thang máy mở ra, hai người vẫn còn thảo luận buổi sáng ngày mai ăn cái gì, Tô Vi đột nhiên cảm giác thấy hoa mắt, cô nặng nề đ.â.m tiến vào trong lòng n.g.ự.c Lục Nhưỡng.
Cô nghe được chung quanh truyền đến tiếng thét chói tai, sau đó là mùi m.á.u nồng hậu.
Nam nhân mặc áo lông vũ màu đen bị bảo tiêu vọt vào chế phục, hắn bị gắt gao ấn ở trên mặt đất, trên mặt đất quét tước thập phần sạch sẽ ngăn nắp có thể nhìn thấy m.á.u tươi đầm đìa, Lục Nhưỡng che ở trước mặt Tô Vi, ôm bụng của mình, nơi đó đang cắm một con d.a.o phẫu thuật.
Ngoại trừ m.á.u tươi, trên mặt đất còn có hộp giữ ấm vỡ vụn.
Tô Vi nghe được giọng nói nghẹn ngào của chính mình, "Lục Nhưỡng…… Lục Nhưỡng!"
"Đừng khóc, anh không có việc gì." Thần chí của Lục Nhưỡng còn tính là thanh tỉnh, bởi vì mất m.á.u quá nhiều, cho nên sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch.
Xe cứu thương tới rất nhanh, trực tiếp liền đưa Lục Nhưỡng đến bệnh viện phụ cận tiến hành cứu giúp.
Lục lão gia cũng đuổi lại đây.
"Vi Vi."
"Ông nội." Tô Vi đứng lên, đầy mặt nước mắt.
"Không có việc gì, không sợ."
Ông lão tuổi trung niên phải để tang con trai, lúc tuổi già còn phải trải qua loại chuyện này, sắc mặt mỏi mệt, nhưng vẫn đang an ủi cô.
"Là cháu sai……" Tô Vi nỉ non tự nói.
"Việc này sao là cháu sai được?" Lục lão nhíu mày, "Không cần nghĩ lung tung, hiện tại quan trọng nhất chính là Tiểu Nhưỡng không có việc gì."
Tô Vi hít hít cái mũi, "Vâng."
Lục lão đương nhiên cũng nghe nói sự tình Chu Mộc phỉ báng Tô Vi, ông cũng không có nhúng tay vào chuyện này, bởi vì ông cảm thấy sự tình đứa trẻ nên để đứa trẻ chính mình đi giải quyết.
Nhưng hiện tại, ông cần thiết phải đích thân xử lý chuyện này.
-
Bởi vì mất m.á.u quá nhiều, cho nên Lục Nhưỡng hôn mê một ngày một đêm.
Bà nội Lục nghe nói chuyện này, còn đi chùa miếu cầu phúc tụng kinh cho Lục Nhưỡng, nghe nói bà quỳ đến đầu gối xanh tím.
Bạn cần đăng nhập để bình luận