Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 167


Một nam nhân khác đứng ở nơi đó, trực tiếp liền sợ tới mức đái ra quần.
Hoa Tễ giơ s.ú.n.g trong tay, không chút do dự b.ắ.n thêm phát nữa.
Thiếu nữ trước mặt mặc Lolita, thoạt nhìn chỉ tầm 13-14 tuổi, còn chưa có thành niên.
Loại biến thái ghê tởm này nên xuống địa ngục.
“Cảm ơn anh.”
Thiếu nữ đỏ hốc mắt đi đến trước mặt Hoa Tễ, thấp giọng khụt khịt.
“Làm sao vậy?” Doãn Tĩnh nghe được tiếng s.ú.n.g đi lại đây, nhìn trên mặt đất có hai cỗ thi thể, lại nhìn cô gái nhỏ một cái, nháy mắt liền đã hiểu vì sao.
‘Cô gái nhỏ’ mặc trang phục Lolita phức tạp, dựa theo cách nói của hắn, hắn là cư dân của căn cứ thứ sáu, trước kia là người thích Lolita, dù cho tới mạt thế, cũng vô pháp vứt bỏ điểm tựa tinh thần của chính mình.
‘Cô gái nhỏ’ lớn lên thật xinh đẹp, cái mũi nhỏ, mắt to, môi anh đào, tinh xảo mỹ lệ, thân hình thon dài tinh tế, tuy rằng quần áo Lolita trên người có chút dơ loạn, nhưng trang dung trên mặt lại một chút đều không có bẩn.
Hắn duỗi tay đẩy đẩy mắt kính của mình, tầm mắt lược qua hai người trước mặt.
Một lính gác cấp bậc SS+.
Một dẫn đường cấp bậc SS.
Thật đúng là nhặt được hàng tốt.
Dưới mạt thế, cô bé xinh đẹp như vậy đơn độc ra tới thật sự là quá nguy hiểm.
“Mẹ em sinh bệnh, trong nhà không có đồ ăn, em nghĩ đi ra ngoài hái một chút nấm.”
‘Cô gái nhỏ’ cúi đầu đứng ở nơi đó, đầy mặt bi thương.
Có ai mặc đồ Lolita đi hái nấm! Hắn là đang sắm vai Lolita hái nấm sao?
“Vừa lúc tiện đường, chúng ta cùng nhau đi thôi.” Doãn Tĩnh hoàn toàn không có cảnh giác.
Tô Vi:……
“Cảm ơn chị, em tên Tiểu Điềm.” Tiểu Điềm lộ ra một nụ cười điềm mỹ.
Hoa Tễ ngồi ở ghế phụ.
Hiển nhiên, Hoa Tễ sẽ không thoái vị.
Tiểu Điềm mở ghế sau ra, nhìn thấy Tô Vi và Lục Nhưỡng ngồi ở mặt sau.
Nam nhân sinh đến tuấn mỹ nho nhã, đang dựa ngồi ở chỗ kia nhắm mắt ngủ, phảng phất không có nhìn thấy mỹ nữ trời sinh như cô.
Lại xem bên người hắn, ngồi một thiếu nữ đầu đội mũ bện, khăn quàng cổ bưng kín nửa khuôn mặt.
“Mau đóng cửa đi, tôi sắp bị gió thổi cho hôn mê rồi.” Thiếu nữ mở to mắt, nhấp nháy thúc giục hắn.
Tiểu Điềm:……
Hạ Diên Điềm vén váy, ngồi lên xe.
Tô Vi nhích lại gần bên người Lục Nhưỡng, sau đó lại nhích lại gần.
Dẫn đường cấp bậc SS++.
Cấp bậc của người trên xe này, thật đúng là lệnh người kinh hỉ.
Tiểu Điềm cuối cùng dừng tầm mắt ở trên mặt Lục Nhưỡng, sau đó nhìn hắn, trong ánh mắt toả ra si mê.
Hắn đẩy đẩy mắt kính trên mặt chính mình, nhìn cấp bậc lính gác điên cuồng nhảy lên, lại có thể trực tiếp phá đỉnh!
Có hơi chút ý tứ.
“Chào anh, đã quấy rầy.” Tiểu Điềm cúi người lại đây đáp lời, phảng phất đã sớm quên mất vừa rồi nam nhân này thấy c.h.ế.t mà không cứu, lãnh khốc vô tình.
Dựa theo dối trá lệ thường của Lục Nhưỡng, hắn đều sẽ trả lời có lệ.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Nam nhân thong thả mở mắt ra, tầm mắt rơi xuống trên mặt Hạ Diên Điềm, không chút để ý quét mắt liếc một cái, “Cô tên là gì?”
“Em tên Tiểu Điềm.” Hạ Diên Điềm lộ ra một nụ cười điềm mỹ nhất.
“Chị làm sao vậy?” Hạ Diên Điềm chú ý tới biểu tình của Tô Vi, hắn quay đầu, cũng đối với Tô Vi lộ ra một nụ cười điềm mỹ, “Không thoải mái sao?”
Tô Vi nói thật, “nhìn thấy cô có hơi chút muốn nôn.”
Hạ Diên Điềm:……
Tươi cười trên mặt Hạ Diên Điềm gần như không duy trì được, bàn tay hắn đáp ở đầu gối buộc chặt, sau đó cắn chặt răng, bảo trì mỉm cười, “Kia thật là xin lỗi, thân thể chị kém như vậy sao?”
Tô Vi không có sức lực nói với hắn ta, tùy tay cầm một cái gối ôm gác ở giữa hai người, khi nhìn thấy Hạ Diên Điềm còn muốn tìm cô đáp lời, liền chạy nhanh cầm một lọ nước lấp kín miệng hắn ta, “Uống chút nước từ đêm qua đi, đừng để khát.”
Hạ Diên Điềm:……
Sau đó, tình huống ở ghế sau liền biến thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận