Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 106


Nhìn thân thể giáo viên đi xa, trong cơ thể Quan Muội tựa hồ xuất hiện ra một cỗ xúc động, cô có phải cũng nên rời khỏi núi lớn hay không?
Nhưng cô không có dũng khí, nơi đây sinh ra cô, nuôi cô, là địa phương cô thuộc về.
“Ai biết con oắt kia yếu như vậy? Con chỉ tùy tiện đá một cái, nó liền tự rơi xuống, con cũng không biết bơi lội, con cho rằng nó có thể tự đi lên.” Khuôn mặt Quan Đại Diệu bị sương khói màu trắng bao trùm, âm thanh hắn rõ ràng truyền vào trong tai Quan Muội.
Chìa khóa trong tay Quan Muội rớt xuống mặt đất, âm thanh rất nhỏ ở trên đường phố ồn ào vẫn chưa khiến cho ba người chú ý.
Một đứa trẻ mới hai tuổi, không biết bơi, sao có thể tự mình đi ra khỏi mặt nước?
Người phụ nữ trung niên nói: “Một đứa con gái, c.h.ế.t thì chết, có cái gì đâu, con vốn dĩ không biết bơi, nếu ngã xuống thì không được.”
Quan Đại Diệu đã 25 tuổi, ở trong mắt người phụ nữ trung niên vẫn là cục cưng bảo bối đáng yêu, ôm ở trong tay sợ tan, để vào mắt sợ rơi, nhìn như thế nào cũng thích, đây chính là hạt giống của Quan gia bọn họ, về sau nối dõi tông đường toàn dựa vào con trai!
“Đương nhiên, con lại không ngu xuẩn như vậy. Muốn trách thì trách con gái của nó quá phiền, nói phải đưa cơm cho mẹ, một bữa không ăn lại không đói chết, con chỉ là muốn ăn một chút, nó lại không chịu cho.”
Quan Muội quỳ trên mặt đất, hô hấp đã đình trệ.
Cô nỗ lực nhịn xuống nghẹn ngào, hai tròng mắt đỏ như máu.
Hỉ Muội của cô, đứa trẻ ngoan ngoãn của cô.
Quan Muội duỗi tay đi nhặt chìa khóa rơi trên mặt đất, chìa khóa từ trên đầu ngón tay run rẩy của cô chảy xuống, lại lần nữa rơi trên mặt đất.
Cùng rơi trên mặt đất, còn có nước mắt của Quan Muội.
Nước mắt giống như vỡ đê thấm vào gò má, Quan Muội khóc thút thít đều là không tiếng động, bởi vì khi còn nhỏ, chỉ cần cô gào khóc, đều sẽ bị mẹ đánh. Bởi vậy, Quan Muội học được cách khóc không phát ra âm thanh.
Cô vì kỹ năng này mà mừng thầm.
Tuy rằng cô không rõ vì sao em trai khóc, mẹ đều sẽ bế lên dỗ dành, mà thời điểm cô khóc chỉ biết bị đánh, bị mắng.
Sau khi trưởng thành, nhìn thấy nhà người khác trong núi lớn cũng như vậy, Quan Muội liền cảm thấy đây là bình thường.
Thẳng đến khi cô ra tới làm công, nhìn thấy cô gái nhà người khác, mặc quần áo xinh đẹp, lái xe đẹp, có đôi khi trời mưa, ba cũng đưa cô lại đây, buổi tối đón cô về nhà. Cô gái ghét bỏ đồ ăn trong công ty không thể ăn, mẹ giữa trưa cũng đưa lại đây cho cô.
Trên đời này còn có cha mẹ như vậy sao?
Cô trước nay đều chỉ ăn cơm thừa canh cặn, mặc quần áo cũ của em trai và mẹ.
Cô có việc nhà làm hoài không xong, phải bỏ học kiếm tiền cho em trai đi học thêm.
Quan niệm ngây thơ nảy mầm ở trong lòng Quan Muội, cô nghĩ, vị giáo viên kia đại khái chính là đến từ gia đình như vậy đi, mới có thể nói ra câu, “Nam nữ đều giống nhau”.
Không, không giống nhau.
Nơi nào có thể giống nhau được?
Các cô ấy vì sao có thể sống vui sướng như vậy?
Sau này, Quan Muội trở lại núi lớn, kết hôn sinh con.
Quan niệm nảy sinh trong lòng cô bị cắt đứt, cô cuối cùng vẫn trở thành nữ nhân núi lớn.
Nhưng trong đêm khuya, cô cũng từng ảo tưởng, chính mình mặc quần áo ngăn nắp xinh đẹp, lái xe hơi màu đen, đeo giày cao gót, ăn cơm mẹ đưa tới, mà không phải ăn cơm thiu.
Ký ức ở trong đầu đều trở nên mơ hồ.
Điều duy nhất có thể làm Quan Muội cảm thấy an ủi, đại khái chính là Hỉ Muội trong lòng cô.
Có lẽ, cô có thể cho Hỉ Muội một sinh hoạt như vậy?
Trong núi lại có một giáo viên tình nguyện đến, Quan Muội làm xong việc, trộm đi tìm giáo viên kia, hỏi hắn, “Giáo viên, con của tôi có thể đi học không? Con bé có thể đi ra ngoài đọc sách, sau đó ở bên ngoài sinh hoạt được không? Con bé có thể tìm được một người chồng không đánh con bé, dù cho sinh con gái, cũng sẽ thích không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận