Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 362


Bởi vì động trùng còn chưa có tra xét rõ ràng, cho nên nhóm lính gác cũng không có hành động thiếu suy nghĩ.
Mấy ngày nay, Tô Vi ngủ ở trong phòng Lục Nhưỡng, vào đêm, cô tổng có thể nghe được âm thanh sột sột soạt soạt.
"Là sâu." Lục Nhưỡng ôm Tô Vi vào trong lòng ngực, giơ tay một chút, Đại Bạch liền đi ra ngoài.
Nửa giờ sau, Đại Bạch ăn no nê lại trườn trở về.
Bộ dáng Đại Bạch tựa hồ có hơi chút thay đổi.
Trước kia nó thoạt nhìn chính là một con rắn nhỏ vô cùng xinh đẹp, hiện tại cả người nó bao trùm vảy cứng màu trắng, hai tròng mắt đỏ như máu.
Trạng thái tinh thần thể và chủ nhân cùng một nhịp thở.
Từ trạng thái Đại Bạch là có thể nhìn ra được trạng thái của Lục Nhưỡng.
Tô Vi tuy rằng nôn nóng trong lòng, nhưng cũng không có biện pháp khác.
May mắn, gần đây Lục Nhưỡng không đi ra ngoài, chỉ ở bên cạnh cô, để Đại Bạch đi ăn Trùng tộc phụ cận lưu lại đây, tinh thần nhìn cũng rất bình thường.
Cũng để Hoa Tễ lại đây khai thông cho hắn.
Tuy rằng giống như không có tác dụng gì, nhưng ít nhất so với không khai thông vẫn tốt hơn.
"Lục Nhưỡng, nhận được tin tức, tinh thần lực phụ cận động trùng yếu đi rất nhiều, chúng ta vận khí thực tốt, Trùng Vương hẳn là tiến vào kỳ đẻ trứng. "
Doãn Tĩnh cố ý lại đây thông tri cho Lục Nhưỡng chuyện này.
Lúc đó, Tô Vi đang chải tóc cho Lục Nhưỡng.
Ngô Hòe Thật cho rằng, không thể bỏ lỡ cơ hội lần này.
Tô Vi theo bản năng nắm chặt tóc Lục Nhưỡng, thời điểm buông ra nhìn thấy sợi tóc màu đen trên tay chính mình.
Ách.
"Nghe nói như vậy có thể giúp làn da giảm bớt nếp nhăn." Dừng một chút, Tô Vi bổ sung: "Em không có ý ghét bỏ anh già."
-
Trong phòng hội nghị, Ngô Hòe Thật đem kết quả phân tích mấy ngày nay nói cho mọi người.
"Tinh thần lực của Trùng Vương rõ ràng đã yếu bớt đến có thể sử dụng cụ đo lường ra được, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, không biết còn phải đợi bao lâu."
Ngô Hòe Thật nói chuyện, tầm mắt không nhịn được liếc qua Tô Vi bên kia.
Tô Vi ngồi ở bên người Lục Nhưỡng, đang chơi ngón tay hắn.
Ngón tay Lục Nhưỡng cũng mọc ra vảy, cứng cứng, nhưng móng tay cái vẫn là màu hồng nhạt xinh đẹp như trước.
Thấy nữ thần đối với chính mình như không nhìn thấy, Ngô Hòe Thật hướng Lục Nhưỡng phát ra khiêu khích, "Lục Nhưỡng, anh có dám cùng tôi đi vào trong động không?"
Lục Nhưỡng mang mặt nạ bảo hộ, hắn ngồi ở vị trí bên sườn, mũ choàng to rộng che đến mày của hắn, Ngô Hòe Thật nhìn không ra biểu tình của nam nhân.
Hắn ngoéo ngón tay Tô Vi một cái, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, âm thanh lười nhác, "Vậy vào động đi."!
Một đêm trước khi xuất phát, Tô Vi và Lục Nhưỡng nằm ở bên nhau, cô nắm tay hắn hỏi, "Nếu tinh thần thể của em sinh ra, anh sẽ đặt tên nó là gì? Đương nhiên, tuy rằng nó đã bị anh ăn, nhưng là đứa trẻ của em, em cảm thấy hay là nên lập bia mộ cho nó."
Nam nhân trầm mặc trong chốc lát, phun ra ba chữ, "Đại Ngốc Xuân."
Tô Vi:…… Thật không có phẩm vị!
Hôm sau, thời tiết không tồi, Tô Vi đứng ở lầu hai, nhìn đoàn xe rời đi.
Nơi này cách động trùng một giờ lái xe, bởi vậy, mọi người muốn xuất phát trước một giờ.
Nhóm lính gác và dẫn đường đều xuất phát.
Chỉ để lại mấy người thủ.
Tô Vi ngáp một cái, quyết định trở về ngủ nướng.
Không biết vì sao, cô đối với Lục Nhưỡng vô cùng có tự tin, hơn nữa cảm thấy chính mình có khả năng trở thành kéo chân sau.
Bởi vậy, khi người khác bảo cô không cần đi, Tô Vi quyết đoán lựa chọn trở về ngủ nướng.
Một giấc này của Tô Vi vẫn luôn ngủ đến giữa trưa, cô là bị đói tỉnh.
Sau khi bò dậy, việc đầu tiên cô làm là từ dưới đáy giường lôi quả trứng kia ra.
Quả trứng bị khóa lại trong khăn lông, vẫn không có bất luận động tĩnh gì.
Tô Vi duỗi tay chọc chọc, sau đó lại chọc chọc.
Thôi được, đây là một quả trứng lười không hề thua kém cô.
-
Vào đêm, không trung đen tối không ánh sáng, ngay cả mây đen cũng bị che khuất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận