Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 352


Tô Vi nhớ tới lời chính mình vừa rồi hỏi Doãn Tĩnh, "Nếu tinh thần thể của tôi biến mất, Lục Nhưỡng sẽ thế nào?"
"Tinh thần của hắn đã tiếp cận điểm tới hạn, có thể chống chịu nhiều năm như vậy tôi cũng thực kinh ngạc."
Bởi vì sợ cô chết, cho nên lựa chọn chính mình tử vong sao?!
Áp lực rất lớn.
Tô Vi hiện tại: Sống lại, mất trí nhớ, có một bạn trai thoạt nhìn tình huống rất kém cỏi ( điên khùng ) thực yêu cô (? ).
Tô Vi ôm hộp cơm trong tay, ngồi xổm bên mép giường Lục Nhưỡng.
Nam nhân vẫn còn đang ngủ say, đã ngủ hai ngày hai đêm.
Ngủ xác thật là phương pháp tốt nhất khôi phục thể lực.
Tô Vi thật cẩn thận duỗi tay sờ sờ trán Lục Nhưỡng.
Lạnh!
Nga, thể chất của bạch xà, động vật m.á.u lạnh, là thế này.
Sờ nhịp tim.
Ừm, đang nhảy, còn sống.
Đại Bạch chiếm cứ ở đầu giường nam nhân, mở to một con mắt, nhắm một con mắt.
Sau khi nhìn thấy là Tô Vi, lại nhắm đôi mắt lại.
Tô Vi buông hộp cơm trong tay, lại cầm lấy Coca bên cạnh uống một ngụm.
Cô vuốt cái nhẫn, tròng nó lên đầu ngón tay, nhẹ nhàng kéo xuống.
Vừa lúc.
Không lớn không nhỏ, giống như là định chế ra cho chính cô.
"Vi Vi, thế nào?" Doãn Tĩnh gõ cửa tiến vào.
Tô Vi nhanh chóng gỡ nhẫn xuống nhét vào cổ áo, "còn chưa có tỉnh."
"Tôi để Tiểu Tễ lại làm khai thông cho Lục Nhưỡng một lần nữa xem."
Doãn Tĩnh đưa Hoa Tễ tiến vào làm khai thông cho Lục Nhưỡng.
Tô Vi đứng dậy tránh ra vị trí.
-
Dựa theo lịch tới xem, đã sắp ăn tết.
Tô Vi mua rất nhiều đồ trên mạng, hiện tại phục vụ rất tốt, trực tiếp giao hàng tận nhà.
Cô ngồi dưới đất gỡ giấy gói, dán chữ "Phúc" lên trên cửa.
Bởi vì Tô Vi mua nhiều, cho nên chủ quán tặng thêm một ít đồ.
Tô Vi cầm lên xem, lại có thể là chữ "Hỉ".
Tô Vi treo ở đầu giường Lục Nhưỡng.
Xung hỉ, nói không chừng sẽ tốt lên.
Bởi vậy, khi Lục Nhưỡng ngủ ba ngày ba đêm mở mắt ra, nhìn thấy chính là chữ "Hỉ" thật lớn, phía dưới còn có tua rua, rũ ở trên trán hắn.
Lục Nhưỡng duỗi tay, đẩy tua màu đỏ trên trán chính mình ra, đứng dậy.
Trên người hắn đã đổi đệm chăn, cũng là màu đỏ rực, bên trên còn thêu hoa mẫu đơn lớn.
Lục Nhưỡng:……
Bên ngoài có người đang xem TV, thường thường truyền đến một trận tiếng cười.
Lục Nhưỡng đẩy cửa phòng ngủ đi ra ngoài, liền nhìn thấy Tô Vi ôm một quả trứng ngồi trên sô pha, đang xem một bộ phim tình yêu.
Tô Vi nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn về phía Lục Nhưỡng.
Xấu hổ.
"Anh đã tỉnh?"
"Ừ."
Tiếp tục xấu hổ.
Trước khi xuyên sách, bởi vì Tô Vi lớn lên xinh đẹp, cho nên người thích cô rất nhiều.
Đối với các ám chỉ, cô đều sẽ giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo qua đi.
"Anh ăn cơm chưa?"
Nhìn xem cô hỏi cái gì!
Người ta nằm ở kia ba ngày, sao có thể ăn cơm được!
"Muốn ăn cái gì?" Lục Nhưỡng vén tay áo lên, phát hiện đầu ngón tay chính mình sạch sẽ, còn dính vệt nước ướt át, thực hiển nhiên, ở trong khoảng thời gian hắn hôn mê, vẫn luôn được người chiếu cố.
Tô Vi ngáp một cái.
"Em muốn ăn sườn lợn chua ngọt."
Cô thật sự không có tinh thần nên mới ra đây xem bộ phim điện ảnh.
Lục Nhưỡng hôn mê, tinh thần lực thực loạn.
Tô Vi tuy rằng không nhìn thấy, nhưng lại có thể cảm nhận được.
Khả năng có quan hệ cùng quả trứng cô ôm trong lòng n.g.ự.c đi.
Lục Nhưỡng đi rửa mặt nấu cơm, thoạt nhìn đã hoàn toàn khôi phục.
Tô Vi duỗi tay xoa xoa vành mắt màu thâm đen phía dưới đôi mắt chính mình, sau đó lảo đảo lắc lư đứng dậy đi nghỉ ngơi.
Có ai thức ba ngày ba đêm không mệt chứ, cô lại không phải làm bằng sắt.
Tô Vi ngủ một giấc tỉnh lại, sắc trời đã tối.
Một giấc này cô ngủ đến cực thoải mái, có thể là bởi vì Lục Nhưỡng rốt cuộc đã tỉnh, cho nên cô cũng yên tâm.
Ở trên giường nằm trong chốc lát, Tô Vi ngửi thấy mùi sườn lợn chua ngọt.
Cô nhanh chóng đứng dậy ôm trứng đi đến nhà ăn.
Nhà ăn rất lớn, ánh đèn sung túc, nam nhân làm 3 món 1 canh.
Tô Vi thật cẩn thận đặt trứng ở bên cạnh, bắt đầu ăn cơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận