Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 376


Tô Vi muốn lôi chiếc xe ba bánh từ trong mương ra tới, đáng tiếc, sức lực quá nhỏ.
Chu Yến Thanh chạy nhanh tiến lên, kéo xe ba bánh từ trong mương ra, sau đó sửa sang lại một chút, để Tô Vi và Tiểu Lục Nhưỡng lên xe về nhà.
Chu Yến Thanh chịu đựng tâm tình kích động, bảo đảm cùng Tô Vi: "Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo mật, ngài lần này ra tới có phải có đại sự gì không? Chỉ cần một câu của ngài, tôi vượt lửa băng sông cũng không chối từ!"
Tô Vi:…….Đây là bảo mật của chú?
"Không phải, không có, chú nhìn đường đi."
"Vâng, phượng hoàng đại nhân."
Tô Vi:…… Đây là xưng hô đáng xấu hổ gì!
"Chú vẫn nên gọi tên của cháu đi."
"Vâng, phượng hoàng đại nhân."
Tô Vi:……
Tiểu Lục Nhưỡng ngồi ở bên người Tô Vi, từ sau khi Trùng tộc xuất hiện đến bây giờ, một chút âm thanh đều không có phát ra.
"Đừng sợ, chị đã ăn nó rồi." Tô Vi nhìn thấy mặt Tiểu Lục Nhưỡng hơi tái nhợt.
Đại ma vương cũng có thời điểm sợ nha.
Thật muốn dùng di động chụp lại, chờ về sau mở ra cho hắn xem.
"Chị……"
"Sao thế?"
Tiểu Lục Nhưỡng quay đầu nhìn thẳng Tô Vi, "Không sợ hãi sao?"
Tô Vi lắc đầu, "Trước kia có sợ, hiện tại không sợ nữa." Dừng một chút, Tô Vi tiếp tục nói: "Trước kia đều là em bảo hộ chị, hiện tại đến phiên chị bảo hộ em."
Tiểu Lục Nhưỡng nói thẳng: "Không cần."
"A, vì sao."
"Bởi vì chị quá yếu."
"Nhưng hiện tại em so với chị còn yếu hơn."
Lục Nhưỡng:……
Ăn tinh thần thể của một con Trùng tộc cấp SSS, Tô Vi theo bản năng nhìn về phía cấp bậc của chính mình.
SSS+.
Là thời điểm nên đi chuẩn bị đồ ăn tinh thần thể.
-
Lần trước trên đường từ bệnh viện trở về, đầu Tiểu Lục Nhưỡng giống như bị đập một chút, nhưng không nghiêm trọng, chỉ nổi lên một cái u.
"Không cần như vậy."
"Như vậy thực đáng yêu, bảo bối."
Tô Vi ngồi xổm trước mặt Tiểu Lục Nhưỡng, nhìn chằm chằm kiệt tác của chính mình.
Tuy chỉ là một cục u nhỏ, nhưng Tô Vi vẫn dùng băng vải màu trắng thắt một cái nơ con thỏ xinh đẹp cho Tiểu Lục Nhưỡng.
"Em thử nhảy lên một chút, xem đôi tai thỏ này có thể nhảy lên cùng em hay không."
Lục Nhưỡng:……
"Không nhảy."
Thôi được.
Tô Vi móc di động ra, chụp ảnh Lục Nhưỡng.
Tiểu Lục Nhưỡng vươn tay, che mặt chính mình.
"Đừng che mặt." Tô Vi cường lực ngăn lại, hơn nữa thuận lợi chụp mười mấy bức ảnh của Tiểu Lục Nhưỡng.
Dung lượng lưu trữ không đủ?
Nhưng……Cái ảnh này đẹp, cái này cũng đẹp.
Trời ơi, mười mấy bức ảnh đều đẹp, xóa cái nào cũng tiếc.
Lục Nhưỡng liếc mắt một cái.
Mười mấy bức ảnh giống nhau như đúc, căn bản là không có phân biệt.
-
Trải qua lần phát sốt này, Tô Vi phát hiện Lục Nhưỡng không kén ăn nữa.
Tuy rằng hắn khi ăn vẫn cau mày, nhưng sẽ ăn cơm bình thường.
"Nếu thật sự không muốn ăn cũng đừng ăn."
Tô Vi nhìn Tiểu Lục Nhưỡng ăn hết một chén cơm, bởi vì thịt kho tàu quá mức dầu mỡ, cho nên mày cũng chưa từng buông ra.
Nói giỡn, thịt kho tàu nấu đến mềm mại thơm ngọt, vào miệng là tan, nơi nào không thể ăn!
Thấy Lục Nhưỡng ăn cơm có thể giảm béo.
"Muốn ăn." Tiểu Lục Nhưỡng trừng mắt với bát cơm của chính mình, sau đó đứng dậy, lại lấy thêm một chén cơm.
Buổi tối, bởi vì ăn quá nhiều, cho nên Tiểu Lục Nhưỡng bị tức bụng.
Tô Vi vội vàng chạy tới tiệm thuốc mua thuốc tiêu hóa cho hắn.
Tiểu Lục Nhưỡng từ trong chăn thò ra lấy thuốc, lại rụt về trong chăn.
Tô Vi nghe thấy trong chăn vang lên âm thanh nhai thuốc. Thuốc này là dạng viên kẹo ăn trực tiếp.
Tô Vi đặt thuốc ở đầu giường, sau đó cách chăn sờ sờ đầu Tiểu Lục Nhưỡng, "Kỳ thật, em không muốn ăn cũng không cần miễn cưỡng."
Trong chăn không có âm thanh, Tô Vi suy đoán Tiểu Lục Nhưỡng đại khái là ngủ rồi.
Cô đứng dậy, nghe được trong chăn truyền đến một đạo âm thanh thực nhẹ, "Ăn nhiều , không phải có thể nhanh lớn lên sao?"!
Vợ Chu Yến Thanh là người tin phật.
Sau khi làm tiệc cho Chu Húc xong, cô lại tính toán mang theo đứa trẻ đi chùa thắp hương, nhận Bồ Tát làm mẹ nuôi.
Tô Vi:??? Còn có thể nhận Bồ Tát làm mẹ nuôi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận